Hiện giờ Kiếm Phần Viêm gấy trong tay đối phương trước mặt tất cả mọi người, rõ ràng là hắn đã sử dụng thủ đoạn, cố ý làm xấu mặt người nhà họ. Phong.
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên sự tức giận, thấy đối phương đang trong cơn giận dữ, cuối cùng vẫn nhịn lại.
Hắn cũng muốn rời đi, nhưng việc đã đồng ý với người ta rồi cũng không thể làm được một nửa rồi thôi. Việc thanh kiếm bị gấy, Lâm Nhất rất xin lỗi, nhưng nói cho cùng cũng không phải bản thân hắn muốn phá gãy Kiếm Phần Viêm.
“Tiền bối dừng bước!”
Lâm Nhất không để ý đến đại trưởng lão nhà họ Phong, ánh mắt nhìn về phía Phong Huyền Tử, lúc này ông ta đã xoay người rời đi trong sự vây quanh của một đám người.
Nghe thấy giọng nói của Lâm Nhất, bước chân của ông ta hơi khựng lại.
Hồi lâu, Phong Huyền Tử xoay người lại, nhìn Lâm Nhất mỉa mai nói: “Ngươi còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ còn muốn ta rèn cho ngươi một thanh thánh kiếm nữa hay sao? Sau đó đánh gãy ở trước mặt mọi người để ta bế mặt thêm lần nữa!”
“Cũng không nhất thiết phải vậy.”
Lâm Nhất đơn giản trả lời.
“Vậy còn không đi? Ở lại đây chờ chết sao? Nể tình người là tiểu bối, ta không muốn ra tay với ngươi, nhưng sau khi ngươi rời đi, người khác có ra tay với ngươi hay không thì ta cũng không quản được. Từ nay về sau, ngươi đừng xuất
hiện quận thành Thanh Dương nữa thì hơn, tự ngươi lo liệu lấy đi!”
Phong Huyền Tử lạnh mặt, không còn nhìn thấy sự khách khí và phong thái tiền bối vừa rồi đâu nữa.
Lâm Nhất thản nhiên nhìn xung quanh, quả thực đúng như ông ta nói, rất nhiều trưởng lão nhà họ Phong đang nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ không tốt.
Sự việc đến bước này, Lâm Nhất cũng không muốn thấy, nhà họ Phong này cũng thực thú vị.
Chẳng trách Phong Tiểu Ngư lại ngang ngược cứng đầu như vậy, thượng bất chính hạ tắc loạn, Phong Huyền Tử căn bản cũng là người không nói lý.
Kiếm Phần Viêm gãy có liên quan gì đến tiểu bối trưởng bối, hơn nữa thanh kiếm đó cũng là của Lâm Nhất hắn rồi, hắn muốn chơi thế nào cũng là việc của hắn, cho dù hắn thực sự cố ý làm gãy Kiếm Phần Viêm thì đối phương có lí do gì để ra tay với hắn.
“Tiền bối yên tâm, ta nhất định sẽ không tới quận thành Thanh Nham này lần nữa đâu, nhưng việc còn chưa xong, vn bối cũng chưa thể đi, vẫn mong tiền bối nghe ta nói thêm một câu!”
Lâm Nhất cũng lười khách khí với đối phương, vẻ mặt lạnh nhạt.
Phong Huyền Tử nhìn thái độ của hăn như vậy, sắc mặt không khỏi càng thêm lạnh, cười nhạo nói: “Việc còn chưa xong? Ngươi nói xem cái gì gọi là việc còn chưa xong, không chỉ có ta sẽ lắng nghe, mà cả đại tộc thế gia của Hoang Cổ Vực, tất cả nhân tài trẻ tuổi ở quảng trường Thanh Nham này đây, còn có trên dưới nhà họ Phong đều sẽ cẩn thận lắng nghe, ngươi còn có việc gì chưa xong? Nếu không nói ra được chuyện lớn long trời lở đất gì thì ta cũng không ngại thay Kiếm Kinh Thiên dạy dỗ lại hậu bối đâu!”
Hàn ý ở quảng trường Thanh Nham trong nháy mắt tăng cao, tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ lạnh lo, cảm giác như ngồi trên bàn chông.
Hàng loạt ánh mắt đổ dồn vào Lâm Nhất, đầy sự giễu cợt, châm chọc.
Lâm Nhất này thực sự to gan bằng trời, ngay cả lão tiền bối như Phong Huyền Tử cũng đã tức đến hộc máu, vậy mà hắn vẫn được nước lấn tới.
Nhất định phải chọc cho lão tiền bối tức giận, giờ thì hay rồi, Phong Huyền Tử thực sự tức giận rồi.
Nếu Lâm Nhất không nói rõ được nguyên nhân, sợ rằng trên dưới nhà họ Phong đều sẽ không bỏ qua cho hắn, không chết cũng bị lột một lớp da.
Trên Phi Thiên Đài, Cung Hạo Nhiên cười khẩy nói: “Lão Phong đang cho hắn thể diện, đừng có mà được đẳng chân lân đăng đầu, thực sự nghĩ nhà họ Phong dễ bắt nạt như vậy sao! Tìm chết!”
Toàn bộ người nhà họ Phong đều nín thở tập trung, ánh mắt ai nấy đều không hề thân thiện.
Bọn họ đã không vừa mắt Lâm Nhất từ lâu, nếu lúc trước lão Phong không ép xuống thì cũng sẽ không bàn mấy cái quy tắc gì đó của đại hội Danh Kiếm với hắn.
Dù sao hắn cũng chỉ là một người ở cảnh giới Thiên Phách mà thôi!
Hừ, không biết tự lượng sức mình, Phong Tiểu Ngư thầm cười khẩy, bây giờ ông nội nổi giận rồi, xem ai còn có thể bảo vệ được hắn, đợi sau khi hắn thành tù nhân rồi, sẽ có rất nhiều cách để đối phó với hắn.
Cả quảng trường im bặt, vô số cặp mắt đổ dồn vào Lâm Nhất, bầu không khí ở quảng trường Thanh Nham trở lên cực kỳ cổ quái.
Lâm Nhất hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Vãn bối Lâm Nhất, phụng mệnh chưởng môn Phù Vân, tới để lấy lại Kiếm Thiên Lôi.”
Lời vừa dứt, như sấm đánh trời quang, ở trong lòng mọi người ầm lên một tiếng rồi nổ tung, một đám nhân tài kinh sợ đến nỗi cảm cũng sắp rớt xuống, không dám tin nhìn Lâm Nhất.
“Đồ khốn kiếp nhà ngươi, còn nói không phải đến để gây sự!”
Đại trưởng lão nhà họ Phong lập tức bùng nổ, quát mắng Lâm Nhất.
Phong Huyền Tử ấn tay ông ta lại, sắc mặt cực kỳ lạnh lẽo, gần từng chữ. một nói: “Ta chưa nghe rõ lắm, ngươi nói lại lân nữa!”
Ðe dọa ta sao?
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia lạnh lẽo, đám người này thực sự cho rằng hắn rất dễ bắt nạt sao, một thanh kiếm rách thôi mà, đã xong chưa vậy.
Phía tầng mây, trên đỉnh thanh kiếm khổng lồ.
Lâm Nhất khẽ nhíu mày, ánh mắt lộ ra phong mang, kiềm chế lại cơn giận đã hoàn toàn bùng nổ, từng chữ của hắn sắc như kiếm, phong mang ngạo cốt, dùng giọng nói đến cả bầu trời cũng phải run rẩy mà nói: “Vãn bối Lâm Nhất, phụng mệnh chưởng môn Phù Vân, tới để lấy lại Kiếm Thiên Lôi!”