Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4106: Dư âm của tiếng sáo vẫn còn đó



Vào lúc một trăm kiếm khách rối loạn thế trận, khó giữ vững đội hình, không thể kết thành trận.

Ở trung tâm quảng trường Thanh Nham có kiếm quang không ngừng lóe sáng, mỗi kiếm khách áo đen đều phải đối mặt với kiếm thế không thể tưởng tượng nổi này.

Ngân quang trên người Lâm Nhất tỏa ra theo Tiêu Âm từ từ mở rộng, áo xanh tung bay, hắn tựa như tiên nhân rơi xuống từ trên mặt trăng, Tiêu Âm mờ ảo, bắn ra kiếm ý, rộng lớn khoáng đạt, cuồn cuộn vô biên.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người ở quảng trường Thanh Nham đều sửng sốt, kinh ngạc tới nỗi không khép nổi miệng.

Chuyện này sao có thể?

Chỉ bằng một khúc Tiêu Âm đã có thể trấn áp được kiếm trận Bách Quỷ Dạ Hành, chỉ thổi cây sáo ngọc trong tay thôi đã khiến cho một trăm kiếm khách áo đen đau đớn đến mức chết đi sống lại.

Lấy một địch trăm, áp chế toàn bộ đối thủ theo chiều ngược lại.

“Việc này...”

Phong Tiểu Ngư trên Phi Thiên Đài, ánh mắt lộ ra vẻ xúc động, sắc mặt vô cùng khó coi.

Tiêu Âm mờ ảo, kiếm ý như tiên.

Dưới ánh mắt của mọi người, ý cảnh trong Tiêu Âm của Lâm Nhất lại thay đổi, hắn rõ ràng đang đứng ở đất bằng, lại cho người ta cảm giác tựa như bay trên chín tầng trời, rũ mắt nhìn xuống chúng sinh, liếc nhìn thiên hạ.

Hoa mọc từ chốn nào, Ta đến từ nơi nào?

Núi rộng sông dài, lá xanh gió thổi.

Hoa bay nhẹ như mộng, mưa rơi nhẹ như sầu.

Tiếng sáo bỗng nhiên biến hóa khiến tất cả mọi người bất ngờ không kịp đề phòng, như thể một giấc mơ. Mà một khắc sau đã được thay thế bằng ý cảnh tiếng sáo, một chốc lại đặt mình vào trong con sông lớn rộng mênh mông, một chốc lại nhìn thấy chiếc lá cuốn theo cuồng phong hiu quạnh, rơi trên đỉnh núi cao.

Hoa nhẹ dường nào, đẹp như một giấc mộng, mưa nhẹ dường nào, như phiền muộn ngày thu kiếm quang, làn sương máu, tiếng kêu thảm thiết, tất cả cùng với Tiêu Âm, xuất hiện trong kiếm trận Bách Quỷ Dạ Hành ở chính giữa quảng trường Thanh Nham.

Không rút kiếm thì phải chết sao? Ta chính là Táng Hoa công tử đấy!

Trong lòng Lâm Nhất lóe lên hàn ý, hắn thổi Tử Ngọc Thần Trúc Tiêu, sát ý trong lòng dâng lên, phong mang giữa trán như máu.

Ta đến từ trên trời!

Hoa mọc từ trong lòng bàn tay!

Nhân gian không còn gì nữa, chỉ xin tặng người đóa vân môn trắng.

Xoạt!

Ngay lập tức, từng luồng Tiêu Âm nở rộ, kiếm khách áo đen bị đánh bay ra ngoài, máu tươi bắn tung tóe, vô số kiếm khách áo đen phát ra tiếng kêu thảm thiết, bị thương thê thảm đến không nỡ nhìn, từng người đều cố gắng chống đỡ lại, nhưng rõ ràng đã vô cùng chật vật.

“Giết!”

Kiếm khách áo đen vô cùng điên cuồng, giống như những tử sĩ, mặc cho bản thân bị thương vô cùng thê thảm.

Sau khi rơi xuống vẫn không sợ chết mà nhào tới, muốn nhân lúc ý cảnh Tiêu Âm kết thúc mà đồng loạt xông lên giết chết Lâm Nhất.

Tìm chết!

Tinh quang trong mắt Lâm Nhất lay động, phong mang vô tận nở rộ trên người hắn, từng luồng ánh sáng màu bạc bản ra, mái tóc dài như thác của hắn tung bay.

Nhất niệm trần tận quang sinh, chiếu phá sơn hà vạn đóa.

Vô số hoa tuyết tỏa ra ánh sáng bạc bay ra từ trong cơ thể Lâm Nhất, tựa như hoa tiên nở rộ, ở trước mắt mọi người tỏa ra quang mang chói mắt không thể tưởng tượng được.

Am!

Một trăm kiếm khách áo đen lập tức bị đánh bay hết ra ngoài, quần áo trên người và mặt nạ trên mặt đều tan vỡ.

Không đợi đám người này rơi xuống, Lâm Nhất cài sáo ngọc ở bên eo, vươn tay nói: “Táng Hoal”

Keng!

'Táng Hoa cảm trên mặt đất hóa thành luồng sáng mềm mại, chớp mắt đã ở trong tay hắn.

Nếu đã trở mặt rồi, vậy hắn cũng không cần phải lưu tình, thiện lương của ngươi sẽ chỉ dung túng cho ác niệm của những kẻ này.

Dư âm của tiếng sáo vẫn còn đó, cổ tay Lâm Nhất rung lên, Táng Hoa đã kìm nén từ lâu hoàn toàn bùng nổ.

Am! Kiếm khí dễ như trở bàn tay bay qua như tia chớp trước khi một trăm kiếm khách này rơi xuống, cắt đi lớp chân nguyên hộ thể của bọn họ, rất nhiều thân
xác tan vỡ như bọt biển.

Cơ thể bị chia năm xẻ bảy, máu tươi bắn tung tóe, chúng sinh tận diệt.

Ánh sáng lạnh lóe lên, một kiếm giết trăm người!