Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 415



"Thật có lỗi".

Lịch Khiếu Thiên cười ngượng ngùng, dẫn những người khác nhanh chóng rời đi. Bộ dạng đó giống như nhìn thấy ôn thần vậy, e sợ phải dây dưa nhiều với hai người Lâm Nhất.

"Hừ, tên khốn này! Ta cũng vạ miệng", Lý Vô Ưu thấy cảnh tượng này thì vô cùng tức giận.

Lâm Nhất bình tĩnh cười nói: "Có thể là Hân Nghiên tỷ đã dặn dò hắn ta vào Lăng Tiêu Giới chăm sóc chúng ta, cho rằng chúng ta thật sự sẽ làm phiền hắn ta. Hắn ta có lẽ không dám đắc tội với hai huynh đệ Vương Diễm, cho nên sợ sẽ có gì dây dưa với chúng ta".

"Ta biết, chỉ là thật sự bực mình quá, ta cũng chỉ tùy tiện gọi hắn ta một tiếng mà thôi, đâu có ý định muốn nhờ hắn ta giúp đỡ".

"Không cần để ý hắn ta nữa, tách ra đi đi, đợi ra khỏi Lăng Tiêu Giới thì chúng ta sẽ hội tụ".

Advertisement

"Bớt dong dài đi... không phải chỉ là Vương Diễm thôi sao, Lý Vô Ưu ta còn muốn trở thành đệ nhất kiếm khách của Đại Tần, há có thể sợ bọn họ chứ, đi theo ta".

Ánh mắt Lý Vô Ưu lóe lên một tia thần sắc cố chấp, cố ý tự mình đi về phía trước, không hề có ý định bỏ Lâm Nhất lại.

"Cái tên này".

Lâm Nhất mỉm cười, cất bước đi theo.

Advertisement

Chín ngàn người mới cũng gần như cùng lúc giết vào sâu trong khu rừng âm u.

Ngoại trừ một vài nhân tài kiệt xuất cảnh giới Huyền Võ thực lực mạnh mẽ ra thì những người mới cảnh giới Tiên Thiên đều lựa chọn đi chung thành nhóm, ít thì năm ba người, nhiều thì mười mấy người, thực lực không đủ thì nhất thiết phải tụ chung với nhau.

Trong lòng Lâm Nhất đánh giá thực lực của bản thân, hắn tu luyện Tử Diên Kiếm Quyết, đây là kiếm quyết truyền thừa thịnh thế hoàng kim từ thời viễn cổ. Còn có Thôn Thiên thuật, thôn phệ âm sát khí khổng lồ.

Hiện tại về mặt nội tình, hắn so với vài thiên tài kiệt xuất thế gia đó có thể nói chỉ mạnh chứ không yếu.

Trong quận Thanh Dương, những cường giả bán bộ Huyền Quan rơi vào tay hắn đều có thể dễ dàng giết chết như giết chó giết gà.

Mặc dù chỉ là Tiên Thiên ngũ khiếu, nhưng hắn có Lôi Viêm Chiến Thể, còn cả bán bộ kiếm ý, gặp phải Tiên Thiên thất khiếu cũng không hề có chút áp lực nào.

Điều duy nhất khiến hắn hơi chút kiêng dè đó là hắn chưa từng giao thủ với người có cảnh giới Huyền Võ, nên không biết mức độ ra sao.

Đi vào trong rừng rậm u ám chưa bao xa, hai người đã gặp phải một con yêu thú lục khiếu không nổi bật, liên thủ lại liền nhẹ nhàng giải quyết gọn.

Ngọc bội hấp thu linh khí trong yêu đan gần như không có quá nhiều thay đổi.

Lý Vô Ưu thở dài nói: "Yêu thú lục khiếu mới có chút linh khí này, đoán chừng thất khiếu cũng chẳng nhiều hơn là bao. Nếu như đặt hy vọng bốn sao lên yêu thú thì không biết phải giết đến năm nào tháng nào đây".

"Nghỉ ngơi một đêm đã, nơi này mới chỉ là ven rừng thôi, không cần sốt ruột".

"Ừ".

Lý Vô Ưu liền xếp bằng ngồi xuống, nhắm mắt khổ tu, chỉ chốc lát trong cơ thể đã có âm thanh vù vù truyền ra, giống như tiếng kiếm ngân vang.

Trên người hắn ta tản phát ra tinh quang nhàn nhạt, cả thân thể toát ra quang mang trong suốt óng ánh, y phục mong manh không thể che giấu được.

Lâm Nhất quan sát vài lượt, nhìn lên vòm trời rồi lại nhìn Lý Vô Ưu. Hắn có chút đăm chiêu... công pháp mà đối phương vận chuyển trong người tựa hồ có liên quan đến tinh thần trên bầu trời. Tên này chỉ e cũng có lai lịch không nhỏ.

Có điều hắn vẫn không thể ngủ, Lâm Nhất để Huyết Long Mã canh chừng bên Lý Vô Ưu, còn hắn thì khẽ động thân hình rồi biến mất vào trong rừng.

Sáng sớm tinh mơ, trời còn chưa sáng hẳn, người mới nghỉ ngơi trong rừng lục tục mở mắt tỉnh dậy tiếp tục lên đường.

Lý Vô Ưu lúc này cũng mở hai mắt ra, tập trung nhìn vào. Chợt thấy Lâm Nhất từ trên một trạc cây nhảy xuống, ném ra một đống trái cây linh khí bốn phía, cuối cùng lại lấy ra thịt nướng yêu thú bọc giấy bạc trong túi Trữ Vật.

"Kiếm ra từ lúc nào vậy?"

Mắt Lý Vô Ưu sáng lên, nhặt trái cây lên vội nhét vào trong miệng, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, lỗ chân lông toàn thân mở ra, sảng khoái đến cực điểm, mơ hồ tu vi còn gia tăng không ít.

"Đêm qua. Ngươi có lẽ đã nghe qua trưởng lão đó nói, trong khu rừng u ám này chỉ cần chăm chỉ tìm kiếm thì sẽ tìm được chút kỳ ngộ", Lâm Nhất tùy tiện nói, bắt đầu mở thịt yêu thú gói trong giấy bạc ra, coi như làm món ăn sáng.

Huyết khí tràn trề ẩn chứa trong thịt yêu thú cường hãn sau khi nướng chín không những có vị rất ngon mà còn có thể giúp võ giả duy trì tinh lực dồi dào. Bất cứ lúc nào cũng có thể ở trong trạng thái đỉnh phong, khí huyết toàn thân càng dâng tràn không tắt như yêu thú.

Những thứ này đều là kinh nghiệm khi Lâm Nhất đơn độc lịch luyện, học tập trong Thanh Dương Giới mà có được.

"Lợi hại! Trưởng lão đó chỉ nói đại một câu mà huynh cũng thật sự đi kiếm", Lý Vô Ưu gặm thịt yêu thú, thỏa mãn nói.

Lâm Nhất mỉm cười không nói gì nữa, những việc hắn làm đêm qua đâu chỉ có vậy.

Hắn còn tìm được một con yêu thú cảnh giới Huyền Võ, đơn độc luyện tập, cũng coi như đã nhận biết rõ ràng hơn về thực lực của bản thân.

Ăn không bao lâu, sắc mặt hai người đều khẽ thay đổi, có điều đều lập tức khôi phục lại như thường.

Để thịt yêu thú xuống, Lâm Nhất lau miệng rồi nói: "Sợ rồi sao?"

"Sợ cái gì chứ, vừa hay có thể chơi với họ một lát, sau khi rời khỏi nhà, gần nửa năm tay ta không động tay rồi", Lý Vô Ưu liếm môi, cười khà khà nói.

Hai thiếu niên cùng lúc cảm ứng được, có người đang nhìn chằm chằm vào họ, khí tức còn vô cùng cường đại.

"Đi".

Lý Vô Ưu và Lâm Nhất cùng lúc đứng lên, lăng không nhảy vọt rồi hạ xuống trạc cây, thân ảnh nhất thời như cơn lốc, không ngừng lao đi vào sâu trong rừng.

Không lâu sau, một nhóm thiếu niên xuất hiện tại nơi hai người vừa dừng chân.

Người cầm đầu rõ ràng là Vương Ninh và Lãnh Mạch, những người còn lại đều tỏ ra vẻ là hạt giống thuộc hạ của Vương Diễm, đều có tu vi Tiên Thiên thất khiếu.

"Hai tên súc sinh này chết đến nơi rồi vẫn còn hứng thú ăn uống!", Vương Ninh giẵm chân xuống nghiền nát chỗ thịt yêu thú mà hai người Lâm Nhất còn chưa ăn hết, lạnh lùng chửi bới.

"Có lẽ vẫn chưa chạy xa, tách ra đuổi theo, có thể chặn được chúng".

Lãnh Mạch nhìn về phía hai người chạy đi, lạnh lùng lên tiếng nói.

"Cứ quyết định vậy đi, tách ra đuổi!"

Vương ninh quát lạnh một tiếng, lập tức đội ngũ phân thành hai tốp, dưới sự dẫn dắt của Vương Ninh và Lãnh Mạch, giống như mãnh hổ phi nước đại, nhanh như tia chớp.