Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 417



"Sao có thể?"

Vương Ninh không khỏi thất kinh thất sắc, trong lúc hấp tấp lại bị bức cho điên cuồng lui về sau.

Bốn võ giả Tiên Thiên thất khiếu còn lại khẽ kinh hãi, không tự chủ được nhìn qua, muốn xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chính là lúc này!

Sát cơ lóe lên trong mắt Lâm Nhất, nhân cơ hội này, hắn giết về phía người đứng gần mình nhất, nghĩ cũng không nghĩ đánh ra Long Hổ Sinh Uy, uy áp trên người điên cuồng tăng vọt.

Long Hổ Quyền cường hãn dưới sự thúc dục của Tử Diên Kiếm Quyết, quyền kiếm hợp nhất mang theo quyền mang khủng bố, thổi quét mà ra.

Người đó vừa giơ tay lên, trong mắt đã toát lên vẻ hối hận, quyền mang cỡ này căn bản không phải là thứ hắn ta có thể ứng phó. Nên lập tức lựa chọn rút lui về sau vào khoảnh khắc Lâm Nhất ra tay mới phải.

Advertisement

Nhưng muộn rồi, trên đời không có thuốc chữa hối hận!

Rắc rắc rắc!

Âm thanh đứt gãy từng tấc xương cốt vang lên, Long Hổ Quyền của Lâm Nhất với thế dễ như trở bàn tay khiến đối phương đến võ hồn cũng không kịp tế ra đã bị quyền mang nghiền nát trong nháy mắt.

Một chiêu khống chế kẻ địch, quyền mang của Lâm Nhất chưa tan, trực tiếp thi triển ra chiêu thứ ba Long Hổ Quyền.

Long Phi Hổ Khiêu!

Advertisement

Sát chiêu kinh thiên trong miếu đổ nát của vị hòa thượng trọc đầu ngày đó xuất hiện lại trong tay Lâm Nhất.

Hắn không gia trì Phá Không Ấn, nhưng hắn có Tử Diên Kiếm Quyết, có quyền kiếm hợp nhất mà trên dưới Huyền Thiên Tông không ai làm được!

Tả quyền như rồng bay rời biển, diễn hóa ra chân long rống giận, thế như cửu thiên long khiếu, điên cuồng vùn vụt kéo tới.

Thình thịch!

Người vừa mới phản ứng lại được đó cầm trong tay trường kiếm vẫn còn huyết vụ nhàn nhạt lượn lờ, vẫn chưa hoàn toàn nâng lên đã bị Long Hổ Quyền cương mãnh bá đạo này đánh trực tiếp lên trước ngực, thủng một lỗ to như miệng cái bát con.

Hai mắt hắn ta trợn trừng, trước khi chết cũng không hiểu, vỏn vẹn chỉ là một Tiên Thiên ngũ khiếu tại sao lại có thể có thanh uy khủng bố như vậy.

"Muốn chết!"

Hai người còn lại cuối cùng giận tím mặt, hoàn toàn phản ứng lại, trường kiếm lượn lờ huyết vụ trong tay điên cuồng vũ động, kiếm thế đáng sợ trong khoảnh khắc này đã hoàn toàn triển khai.

"Đến hay lắm!"

Khóe miệng Lâm Nhất lộ ra nụ cười, không sợ chút nào.

Long Phi Hổ Khiêu, tay trái là rồng tay phải là hổ, rồng phi trước hổ nhảy phía sau, tinh hoa thật sự của chiêu này đều được vận sức chờ phát động trong quyền phải.

Ở đan điền, 31 cánh hoa Tử Diên Kiếm Quyết đều mở ra.

Tay phải nắm chặt, điên cuồng run rẩy, giống như một con mãnh hổ cố thủ mười năm, sự rống giận vì kìm nén mười năm, không thể chờ đợi được nữa mà muốn bùng nổ ngay tức khắc.

Rống!

Một tiếng gào thét đất rung núi chuyển, hai chân Lâm Nhất giẵm mạnh xuống mặt đất, lăng không vọt lên.

Thình thịch!

Khi hữu quyền diễn hóa ra thế mãnh hổ súc tích, hết sức giải phóng ra thì kiếm thế mênh mông đó liền bùng nổ trong khoảnh khắc, bị thổi cho thất linh bát lạc, thần vận toàn bộ biến mất.

Khí thế hai bên hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Hồng hộc!

Quyền mang đan xen lẫn kiếm kình vẫn chưa hoàn toàn nghiền áp tới, y phục trên người hai người đã bị đánh cho rách tan, bị chém cho mình đầy thương tích, máu tuôn như suối. Đợi đến khi quyền mang hoàn toàn trấn áp xuống thì thân thể hai người còn chưa rớt xuống đất đã bị đánh cho tứ phân ngũ liệt.

Lâm Nhất thu quyền mà đứng, phun tra một ngụm trọc khí thật dài.

Long Hổ Quyền này của hắn mặc dù không thể thực hiện được đến bước cương mãnh vô địch, cách một khoảng cách cũng giết được kẻ địch như vị hòa thượng trọc đầu đó, nhưng đối mặt với mấy tên chó săn Tiên Thiên thất khiếu, trong lúc đối phương phân tâm thì vẫn đủ để nghiền áp.

Nếu như ngay đến chút bản lĩnh này cũng không làm được thì cũng không tránh khỏi quá có lỗi với uy thanh hiển hách của Long Hổ Quyền.

Nhặt bốn miếng ngọc bội dưới đất lên, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn sang trận chiến giữa Lý Vô Ưu và Vương Ninh bên đó có chút không ổn rồi.

Khi mới bắt đầu, Lý Vô Ưu dựa vào võ hồn tinh thần cường hãn đã đánh cho đối phương trở tay không kịp. Nhưng khi Vương Ninh cũng tế ra võ hồn thì cục diện liền dần dần được ổn định lại. Lâm vào chiến cuộc giằng co ở giữa, ưu thế đột phá cảnh giới Huyền Quan của Vương Ninh lập tức được thể hiện ra.

Đạn Chỉ Thần Kiếm!

Lâm Nhất mặt không biến sắc, Tử Diên hoa cô đọng bàng bạc, dày nặng như núi trong người dựa theo linh nguyên điên cuồng thôi động, cực kỳ khó khăn xoay tròn nửa tấc.

Ca sát!

Từ nhụy hoa Tử Diên xoay tròn nửa tấc sinh ra một sợi kiếm khí tử quang chói mắt, ẩn chứa đại khí dồi dào.

Đạn Chỉ Thần Kiếm!

Lâm Nhất bắn một ngón tay, từ đầu ngón tay xuất hiện một sợi kiếm quang tử sắc, tựa như thực chất, phá không lao đi.

"Điên cuồng, tiểu tử ngươi cũng kiêu căng đấy!"

Trong lúc Lý Vô Ưu đang đánh, Vương Ninh thì vô cùng thống khoái còn chưa phản ứng lại đã bị một sợi kiếm quang này đánh bay đi như bao cát.

Thình thịch!

Sau khi tiếp đất, Vương Ninh bị chấn động liên tiếp quỳ xuống, ôm ngực phun ra máu tươi.

Ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt lập tức lóe lên một mạt kinh hãi, bốn tên đồng bọn của hắn ta toàn bộ đều đã chết cả rồi.

Bốn hạt giống Tiên Thiên thất khiếu toàn bộ chết trong tay Lâm Nhất.

Cộc cộc cộc!

Lâm Nhất bước nhanh về phía trước, dìu lấy Lý Vô Ưu đang lung lay sắp đổ, khẽ nói: "Không sao chứ".

Bảo hắn ta ngăn chặn Vương Ninh cảnh giới Huyền Võ đúng là có chút miễn cưỡng. Nhưng không làm vậy thì không thể cho Lâm Nhất cơ hội giết chết bốn tên chó săn được.

"Khà khà, vẫn chưa chết được. Tên khốn này cũng chỉ là một tên phế vật vừa mới đột phá Huyền Quan, còn chưa ngưng tụ ra được huyền mạch, đổi lại là Lãnh Mạch thì không dễ đối phó như vậy", Lý Vô Ưu lau vết máu trên khóe miệng, cười hi hi nói.

Đột nhiên ánh mắt thoáng nhìn, Lý Vô Ưu chỉ về phía trước nói: "Tên khốn đó muốn chạy".

Chợt thấy Vương Ninh bò dậy, không quan tâm đến vết thương trên ngực, điên cuồng chạy trốn.