Bạch Đình tức giận, cuộc khảo hạch người mới này và những việc phát sinh được tông môn giao cho ông ta xử lí.
Mọi thứ do ông ta chủ trì, bàn về vai vế và thực lực dưới chân núi chỉ có Lạc Phong có thể so sánh với ông ta.
Đâu đến lượt Hân Nghiên khoa tay múa chân? Nhìn đối phương đằng đằng sát khí, ông ta quát lớn: “Ngươi muốn làm gì? Muốn giết người ngay trước mặt ta à?”
“Tiểu muội, bình tĩnh một chút”.
Hân Tuyệt và Lạc Phong trưởng lão chậm rãi bước tới, lên tiếng khuyên can.
Nếu có thể, Hân Nghiên thực sự muốn giết tên Vương Ninh này ngay tại chỗ.
Advertisement
Nhưng lúc này đang ở trước mắt bao người, dù cô ta có tức giận đến mấy cũng không thể ra tay, chẳng qua cô ta vẫn không thu hồi sát khí, chỉ vào Vương Ninh nói: “Ngươi nói đi, ngươi đã làm gì trong rừng rậm u ám?”
Lãnh Mạch bình tĩnh đi tới nói nhỏ vào tai Vương Diễm chuyện đã xảy ra.
Biểu cảm trên mặt Vương Diễm dần trở nên đặc sắc, sau khi nghe xong, hắn ta cười bảo: “Ta còn tưởng là gì, chỉ là trò đùa trẻ con giữa người mới với nhau thôi”.
Advertisement
Hân Nghiên lạnh lùng tiếp lời: “Trò đùa trẻ con?”
“Chẳng lẽ không phải?”
Vương Diễm cười khẽ, thản nhiên nói tiếp: “Cách rèn luyện giữa người mới với nhau là do Bạch trưởng lão quy định, ông ấy vốn khuyến khích cạnh tranh. Cạnh tranh là tàn khốc, chỉ cần không ra tay giết người đều được tính là không quá mức. Vương Ninh, đệ có giết người trong rừng rậm u ám không?”
Thấy tình hình có vẻ có lợi cho mình, Vương Ninh cũng to gan hơn, cười đáp: “Sao ta có thể giết người được, ngược lại Lâm Nhất đã giết mấy danh ngạch hạt giống võ hồn cấp Hoàng bát phẩm của huynh, thậm chí còn muốn giết ta ngay trước mặt trưởng lão giám sát kìa”.
“Có chuyện này sao?”
Bạch Đình trưởng lão nhíu mày, trong mắt thoáng qua vẻ thâm độc, ông ta trầm giọng: “Vương Ninh, ngươi dám xác định chuyện này là thật?”
“Bẩm Bạch trưởng lão, chuyện này hoàn toàn là thật!”
Vương Ninh chắp tay cười: “Vị trưởng lão kia vẫn đang trấn giữ trong rừng rậm u ám, đợi ông ấy ra ngoài rồi hỏi là biết ngay. Chuyện này nếu ta bịa đặt nửa câu, ta sẽ chết không được tử tế”.
“Ngươi tập hợp mười nhân tài kiệt xuất cảnh giới Huyền Võ ép Lâm Nhất phải vào rừng Táng Kiếm, bây giờ còn buộc tội hắn, người Vương gia các ngươi đều hèn hạ vô sỉ thế sao?”
Hân Nghiên gần như phát điên, vốn định đòi lại công bằng cho Lâm Nhất, ai ngờ còn bị buộc tội ngược.
Rừng Táng Kiếm!
Khi ba chữ này vang lên, rất nhiều trưởng lão và đệ tử thâm niên ở đây đều không nhịn được hít vào một hơi.
Vào rừng Táng Kiếm chẳng khác nào đi xuống địa ngục.
Nơi đó được coi là một nơi cực kỳ nguy hiểm ở Lăng Tiêu Kiếm Các, không ai dám tuỳ tiện đi vào.
Vương Diễm khoanh tay trước mặt, khoé miệng khẽ nhếch, ung dung cười: “Ta đã nói rồi, chỉ là trò đùa trẻ con thôi, dù đệ ta có giết Lâm Nhất cũng chẳng được gì cả. Còn rừng Táng Kiếm, ha ha, ai biết hắn có tự chạy vào hay không chứ”.
“Ha ha ha!”
Hắn ta vừa dứt lời, Hân Nghiên đã giận tái mặt, sao có thể có người tự đi vào rừng Táng Kiếm?
Vương Ninh chỉ cảm thấy vô cùng khoái chí, hắn ta cười sằng sặc: “Đúng, đại ca nói không sai, Lâm Nhất luôn to gan, có trời mới biết hắn có muốn tìm kỳ ngộ gì đó hay không. Tỷ nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, ta không giết Lâm Nhất, cũng không ép hắn vào rừng Táng Kiếm”.
“Ngươi!”
Hân Nghiên lên cơn giận, hừng hực sát khí xông tới khiến Vương Ninh sợ hãi, vội vàng trốn ra sau.
“Muội muốn làm gì?”
Vương Diễm nổi giận, lạnh lùng quát: “Đừng quá đáng quá, Lâm Nhất giết bốn người mới dưới tay ta, ta không tính món nợ này với muội đã đủ nể mặt muội rồi”.
“Hắn còn là một tên phế võ hồn”.
Lãnh Mạch lên tiếng đúng lúc, đặc biệt nhấn mạnh ba chữ phế võ hồn.
Tông môn là nơi chú trọng lợi ích, nếu không có giá trị bồi dưỡng, dù có giết cũng sẽ không đau lòng.
“Vương Diễm, ngươi nói năng có chừng mực một chút”.
Hân Tuyệt lạnh mặt, nhướng mày nhìn Vương Diễm.
Thấy Hân Tuyệt đứng ra, trong mắt Vương Diễm loé lên vẻ kiêng dè, hắn ta bình tĩnh lại: “Ta đương nhiên biết chừng mực, nhưng điều kiện tiên quyết là một số người nào đó đừng ra oai trước mặt ta!”
Hân Nghiên bất lực nhìn Lạc Phong trưởng lão.
Bạch Đình kiêu ngạo, lạnh nhạt lên tiếng: “Một tên người mới phế võ hồn thôi, ta không muốn quan tâm chuyện này. Lạc Phong trưởng lão, ông muốn xử lí thế nào thì tuỳ, ta không can thiệp”.
Nói không can thiệp, nhưng ông ta nhấn mạnh ba chữ “phế võ hồn” cũng đã không cho đối phương cơ hội từ chối.
Lạc Phong muốn giải quyết ổn thoả chuyện này, nhưng nếu ông ta không biết chừng mực, không thức thời đấu với Bạch Đình vì một tên phế võ hồn, sẽ không ai giúp ông ta.
Làm lớn chuyện đến tai những người có chức vụ cao trong tông môn, Bạch Đình cũng sẽ không tổn hại gì cả.
Lạc Phong cười: “Ta hiểu, nhưng Bạch trưởng lão thực sự khẳng định hắn là phế võ hồn?”
Mắt Bạch Đình chợt loé sáng, ông ta đáp lời: “Chẳng lẽ không phải? Nếu không chột dạ thì sao có thể từ bỏ danh ngạch hạt giống, không đi giám định võ hồn? Trong rừng rậm u ám cũng đâu có ai nhìn thấy hắn triệu hồi ra võ hồn?”
“Bẩm trưởng lão, không có”.
Vương Ninh trả lời bằng giọng vô cùng khẳng định.
Bạch Đình cười khẽ: “Lạc trưởng lão, ông còn lời nào để nói không?”
“Không còn, đi thôi”.
Lạc Phong không nhiều lời nữa, dẫn Hân Nghiên và Hân Tuyệt rời đi.
“Một nữ nhân mà dám đấu với ta!”
Nhìn Hân Nghiên vừa tức tối lại bất lực bỏ đi, Vương Diễm thầm cười mỉa mai.