Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 447



Không thể lấy ngọc bội của người đã chết tới đây giả mạo.

Ở bên khác, Lạc Phong trưởng lão cũng không hiểu nhìn Hân Nghiên.

Trong đôi mắt cười của Hân Nghiên loé lên vẻ vui mừng, cô ta cười nhẹ: “Mặc kệ người đó là ai, nếu có thể ra tay dạy cho Vương Ninh một bài học đều được coi là chuyện tốt”.

Lúc trên võ đài, nhìn viên linh ngọc mình vừa lấy được bị người khác cướp mất, Vương Ninh giận đến mức tái mặt.

Từ lúc thành công chọc giận Hân Nghiên khiến cô ta nghiến răng ken két, tâm trạng Vương Ninh đã rất tốt.

Đến khi Cửu Tinh Tranh Bá bắt đầu lại càng tốt hơn, hắn ta đã sớm nghĩ ra cách làm sao để được toả sáng rực rỡ trong Cửu Tinh Tranh Bá.

Để rồi chiến đấu hết mình, giành được thắng lợi vẻ vang.

Nhưng bây giờ cái tên không biết từ đâu xuất hiện này lại cướp linh ngọc của hắn ta, điều này chẳng khác gì tát thẳng vào mặt hắn ta.

Advertisement

Kiếm khách áo trắng ngắm nghía linh ngọc, mắt lập loè ánh sáng, sau đó hắn cất nó đi.

“Ta không cần biết ngươi là ai, giao linh ngọc ra đây, nếu không...”

Chát!

Lời còn chưa dứt, người áo trắng đã giơ tay tát vào mặt Vương Ninh nhanh như chớp.

Âm thanh giòn giã khiến tiếng bạt tai này vang lên trên võ đài giống như tiếng sét đánh.

Vương Ninh bị tát choáng váng, hắn ta lập tức nổi giận, khí thế cảnh giới Huyền Võ trên người bùng nổ.

Advertisement

Bùm!

Nhưng trên người đối phương cũng bùng nổ khí thế cảnh giới Huyền Võ, nó còn nồng đậm và lớn mạnh hơn hắn ta nhiều. Hai luồng khí thế mạnh mẽ va vào nhau như gió thu quét lá rụng, uy áp cảnh giới Huyền Võ của Vương Ninh lập tức bị áp đảo rồi nổ tung.

Chát!

Người áo trắng phá tan khí thế của đối phương một cách dễ dàng, sau đó lại trở tay tát Vương Ninh văng ra.

Hai cái bạt tai liên tiếp không chỉ khiến Vương Ninh choáng váng, mà tất cả những người khác trên võ đài, kể cả mấy người phía Hoàng Phủ Tịnh Hiên cũng há hốc mồm.

“Nhị thiếu gia!”

Lãnh Mạch hoàn hồn lại, hắn ta vừa sợ vừa giận, xông thẳng về phía người áo trắng: “Giả thần giả quỷ, đi chết đi!”

Đến khi lao tới trước mặt người áo trắng, kiếm thế trên người hắn ta đã đạt tới mức không thể tưởng tượng nổi.

Kiếm thế sắc bén kết hợp với tu vi hùng hậu mạnh gần như gấp đôi Vương Ninh, mạnh đến mức khiến người ta như ngạt thở.

Lúc này mọi người mới phát hiện thì ra Lãnh Mạch vẫn luôn âm thầm che giấu thực lực.

Keng!

Nhưng người áo trắng không hề hoang mang, hắn cầm kiếm, thong dong chặn lại đòn tấn công điên cuồng của Lãnh Mạch.

Lãnh Mạch ngẩn ra, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng.

Kiếm quang nhanh như chớp của người áo trắng đã đâm tới, tia sáng nơi mũi kiếm không ngừng mở rộng trong tầm mắt.

Nhanh quá!

Kiếm quang lạnh lẽo khiến Lãnh Mạch biến sắc, không dám tấn công, rút kiếm ngăn chặn.

Hồng hộc!

Nhưng kiếm người áo trắng càng lúc càng nhanh, mỗi một chiêu thức đều đánh vào sơ hở trí mạng nhất của Lãnh Mạch.

Chỉ với bảy, tám chiêu, kiếm thế vững chắc như núi đã bị đâm thủng trăm nghìn lỗ, sắp tan biến theo gió.

Lãnh Mạch hoảng sợ, trong lòng không khỏi dâng lên tia tuyệt vọng.

Vèo!

Nhưng người áo trắng đột nhiên thu tay lại, giơ trường kiếm lên cao rồi cắm mạnh xuống mặt sàn võ đài.

Lãnh Mạch thầm giật mình, toàn thân như trút được gánh nặng, vừa định lùi lại.

Phụt!

Một thanh trường thương đen như mực, phát ra ánh sáng lạnh thấu xương, quấn trong tay người áo trắng như con cuồng long.

Kiếm thế thủng trăm nghìn lỗ bị trường thương làm chấn động, lập tức tan rã.

Lãnh Mạch chưa kịp kêu lên thì mũi thương đã đâm vào ngực khiến hắn ta hộc máu, văng ra xa, sau khi ngã xuống đất còn trượt thêm một đoạn.

Hắn ta bịt vết thương trước ngực, giãy giụa muốn đứng lên.

Không ai thấy được biểu cảm dưới lớp mặt nạ vô diện của người áo trắng, năm ngón tay hắn nắm chặt trường thương, chân nguyên toàn thân không ngừng tràn vào trường thương, ngay khi Lãnh Mạch định đứng lên.

Phụt!

Trường thương bay nhanh như chớp kèm theo tiếng xé gió chói tai đâm xuyên ngực Lãnh Mạch, sau đó cắm xuống đất.

“Á!”

Lãnh Mạch đau đớn hét thành tiếng, sự thê thảm trong tiếng hét ấy khiến người nghe cực kỳ sợ hãi.

Keng!

Ánh mắt người áo trắng đầy lạnh lùng, hắn không nói một lời rút trường kiếm ra, bước nhanh về phía Vương Ninh.

Một luồng khí lạnh toả ra từ người áo trắng.

Tư thái này khiến tất cả người mới chín sao trên võ đài đều cảm nhận được khí tức lạnh buốt.

Mấy người Hoàng Phủ Tịnh Hiên đều biến sắc, trông có vẻ ngỡ ngàng...

Bên ngoài võ đài, mấy nghìn người mới và rất nhiều đệ tử thâm niên đã trở nên xôn xao.

Toàn thân Vương Diễm run rẩy, tức giận đến mức môi tím tái, nhìn Lâm Nhất rút kiếm đi qua, hắn ta không khỏi biến sắc: “Hắn muốn giết đệ của ta!”

Hắn ta vừa định ra tay nhưng sực nhớ ra Cửu Tinh Tranh Bá chưa kết thúc, người xem như họ không thể xuyên qua lớp màn ánh sáng màu lam này.

Trên võ đài, Vương Ninh đã sợ tới mức ngã quỵ xuống đất, hai má sưng lên như đầu heo.

Khi thấy người áo trắng từng bước tới gần, Vương Ninh liên tục nhích về sau, run rẩy nói: “Ngươi muốn lấy linh ngọc phải không? Ta có thể cho ngươi hết, đừng giết ta... Ta là con cháu dòng chính của Vương gia, đại ca ta là Vương Diễm, chỉ cần ngươi lên tiếng, ta có thể cho ngươi rất nhiều lợi ích”.

Nhưng người áo trắng không trả lời, chỉ từng bước lại gần, sát khí lạnh lẽo toàn thân không ngừng tích tụ.

Nỗi sợ hãi trong lòng Vương Ninh liên tục bành trướng dưới sự giày vò ấy, gần như khiến hắn ta phát điên.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Ngươi nghĩ ta là ai?”

Người áo trắng hỏi ngược lại, thốt ra câu nói đầu tiên kể từ khi đặt chân lên võ đài.

Một tiếng nổ “oành” vang lên trong đầu Vương Ninh.

Trong mắt hắn ta lộ ra vẻ khó có thể tin được, hắn ta đã quá quen với giọng nói này, nếu thật sự là người đó... Mặt mũi Vương Ninh lập tức trắng bệch, run rẩy nói: “Không thể nào, không thể như vậy được!”

Tia sáng lạnh loé qua trong mắt người áo trắng, hắn đột nhiên tháo chiếc mặt nạ vô diện màu trắng xuống.

Khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên lập tức hiện ra trước mặt mọi người.

Một người không có khả năng xuất hiện ở đây thực sự đang đứng trước mặt mọi người.

“Lâm Nhất!”