Lâm Nhất thản nhiên cười: “Có gì phải bất mãn, Lâm mỗ bằng lòng chấp nhận hình phạt này”.
Hắn giết Vương Ninh ngay trước mặt mọi người, chẳng những không bị tước thân phận, bị đuổi ra khỏi Lăng Tiêu Kiếm Các mà còn đẩy tội này cho Bạch Đình.
Không giết được ông ta thì cũng có thể làm ông ta tức chết, sao Lâm Nhất có thể bất mãn?
“Lý Vô Ưu!”
Bạch Đình dời mắt nhìn sang nhưng không thấy Lý Vô Ưu, bèn lặp lại lần nữa.
“Hì hì, đến rồi đây”.
Hoá ra tiểu tử này đang đi nhặt hết những viên linh ngọc rơi rải rác trên sàn đấu võ.
Advertisement
Cảnh tượng này làm cho người ta không nhịn được bật cười.
Cuộc tranh chấp nghìn năm qua chưa từng thấy đã khiến mọi người chấn động, Lý Vô Ưu là đương sự trong cuộc tranh chấp này mà lại như người không liên quan, còn có tâm trạng đi nhặt linh ngọc cửu phẩm.
Nhưng nhìn đống linh ngọc cửu phẩm rải rác trên mặt đất, có khoảng sáu, bảy mươi viên, quả thật không ít.
“Là đồng phạm, ngươi có bất mãn gì không?”
Bạch Đình rất tức giận, lớn tiếng hỏi.
“Đại ca đi đâu thì ta theo đó, sống ở đâu chẳng như nhau”.
Advertisement
Lý Vô Ưu bĩu môi, không để ý cười đáp.
Hân Nghiên che miệng cười, Tiểu Lý Tử thật nghĩa khí, càng nhìn càng thấy thích.
“Điếc không sợ súng”.
Bạch Đình khịt mũi: “Mặc áo tù cho họ, lập tức áp giải đến Thảo Mộc phong. Nếu hai người các ngươi không nghe lệnh, lúc đó đừng trách ta tàn nhẫn!”
Hai tên chấp sự đi tới chia nhau ra mặc áo tù màu trắng cho hai người, cả mặt trước và mặt sau của áo đều có chữ “tội” rất to.
Áo tù vốn chỉ có người phạm lỗi và bị phạt mới mặc.
Nhưng hai người không kiêu căng cũng không tự ti, khoác lên mình chiếc áo tù nhưng không hề cảm thấy nhục nhã, đặc biệt là Lý Vô Ưu, hắn ta còn cười tủm tỉm đánh giá chiếc áo này, trông hơi vênh váo.
Giống áo tù chỗ nào, dáng vẻ đó quả thật còn oai phong hơn mặc hoàng bào.
“Đi theo ta”.
Chấp sự lạnh lùng nhìn hai người nói.
“Đợi một lát, ta nói vài câu với Hân Nghiên tỷ đã”.
Lý Vô Ưu xua tay, nhìn về phía đám người Lịch Khiếu Thiên đi theo bên cạnh Hân Nghiên: “Hân Nghiên tỷ, tốt nhất tỷ đừng nên giữ tên này bên mình, nói không chừng ngày nào đó hắn ta sẽ cắn ngược lại tỷ đấy”.
Cả đám Lịch Khiếu Thiên lập tức tái mặt, vô cùng hoảng loạn.
“Sao vậy?”, Hân Nghiên hơi khó hiểu.
Lý Vô Ưu cười khẩy: “Ta và đại ca liều chết cứu đám vong ân bội nghĩa này khỏi bầy sói, kết quả khi chúng ta cùng đường bí lối, bọn họ đừng nói là ra mặt giúp đỡ, ngay cả nói cũng không dám nói, chỉ thờ ơ đứng đó nhìn”.
Lúc đó vì cứu tên này, hắn ta đã bị Thiết Cốt Lang Vương cào một phát, suýt chút nữa mất mạng.
Hắn ta không định bỏ qua cho kẻ vong ân bội nghĩa này.
Vẻ mặt Hân Nghiên lập tức trở nên lạnh lẽo, quay sang hỏi Lâm Nhất: “Chuyện này có thật không?”
Lâm Nhất gật đầu, đưa mắt lườm Lịch Khiếu Thiên, mặt không cảm xúc: “Tốt nhất đừng giữ loại người này bên mình. Kẻ bất nghĩa, dù thiên phú có tốt đi nữa thì giữ lại cũng chỉ là tai hoạ thôi”.
Phịch!
Cả đám Lịch Khiếu Thiên quỳ rạp xuống đất cầu xin: “Sư tỷ, xin hãy cho chúng ta thêm một cơ hội”.
“Cút đi! Từ nay về sau, các ngươi ở Lăng Tiêu Kiếm Các không còn quan hệ gì với ta nữa”.
Hân Nghiên rất tức giận, chỉ hận mình đã nhìn lầm người, còn cho một đám vong ân bội nghĩa danh ngạch hạt giống.
Đám người Lịch Khiếu Thiên lập tức mặt xám như tro tàn.
Có câu này của Hân Nghiên, sau này dù họ theo ai cũng không bao giờ có ngày ngóc đầu lên nổi ở Lăng Tiêu Kiếm Các.
“Đi thôi”.
“Đừng lề mề nữa”.
Hai tên chấp sự lạnh mặt giục Lâm Nhất và Lý Vô Ưu.
“Món nợ này, sớm muộn gì ta cũng sẽ tính sổ với hai người các ngươi!”
Vẻ mặt Vương Diễm cực kỳ âm u, hắn ta phẫn nộ bẻ gãy thanh kiếm trong tay, mảnh vỡ văng ra làm tay hắn ta không ngừng chảy máu, thoạt nhìn rất đáng sợ.
Nói xong, hắn ta lặng lẽ quay lưng bỏ đi, không thèm đếm xỉa đến ai cả.
“Ngươi có sợ không?”
Hai người đi theo sau chấp sự, Lâm Nhất nhẹ giọng hỏi.
Lý Vô Ưu cười đáp: “Bản thiếu sẽ trở thành đệ nhất kiếm khách của nước Đại Tần, sao có thể sợ hắn ta? Nếu thật sự sợ thì ta đã không đá Vương Ninh ra ngoài”.
“Trưởng lão, có cần nói một tiếng với bên Thảo Mộc phong không? Làm tạp vụ ở đó sẽ rất cực khổ”.
Nhìn hai người bị áp giải đến Thảo Mộc phong, Hân Tuyệt hỏi Lạc Phong trưởng lão.
“Không cần, để hai tiểu tử này chịu chút khổ cực cũng tốt”.
Lạc Phong trưởng lão mỉm cười từ chối.
Hân Nghiên hơi lo lắng: “Thế còn vết thương trên người Lâm Nhất?”
Lạc Phong cười: “Vừa rồi ta đã âm thầm bắn cho hắn một viên đan dược. Hắn chỉ bị nội thương nhẹ, không có gì đáng ngại”.
“Bạch trưởng lão, thành tích của chúng ta trong Cửu Tinh Tranh Bá sẽ tính thế nào?”
Một tên người mới bị bức xuống sàn đấu võ bất đắc dĩ nhìn Bạch Đình.
“Chúng ta cũng đi thôi, cứ để đống rắc rối này cho lão già kia giải quyết đi”.
Tâm trạng Lạc Phong đang rất tốt, ông ta dẫn Hân Nghiên và Hân Tuyệt rời đi.
Nét mặt Bạch Đình không được tốt lắm, Lâm Nhất và Lý Vô Ưu đi rất dứt khoát, nhưng Cửu Tinh Tranh Bá đã cho ông ta một phiền phức khó giải quyết.
Hơn nghìn năm qua chưa từng có sóng gió như thế, tất cả đều do ông ta gây ra.
Nếu biết trước thì ông ta đã không giành lại chuyện này từ tay Lạc Phong.
Lăng Tiêu Kiếm Các nằm giữa một dãy núi hùng vĩ, hàng loạt cung điện và lầu các san sát nhau, linh khí đất trời dày đặc bao phủ khắp dãy núi.
Những toà nhà cổ kính, nguy nga nhiều không đếm xuể cho thấy rõ nội tình của tông môn.
Lâm Nhất và Lý Vô Ưu bị áp giải đến Thảo Mộc phong, chuyến này đi mất tận mấy canh giờ.
Hai tên chấp sự đều là người của Bạch Đình, cả chặng đường họ sầm mặt, không nói lời nào.
Lâm Nhất đang ngậm đan dược, nhắm mắt chữa thương khiến Lý Vô Ưu quen nói lảm nhảm rất buồn chán.
Mãi mới thấy Lâm Nhất mở mắt, Lý Vô Ưu vội vàng nói: “Đại ca, không ngờ võ hồn của huynh lại là Chúc Long, ngay cả ta mà cũng giấu, huynh thật quá đáng”.
Sắc mặt Lâm Nhất đã hồng hào hơn nhiều, viên đan dược mà Lạc trưởng lão cho hắn rất có hiệu quả.
Nhát kiếm của Vương Diễm khiến lục phủ ngũ tạng của hắn đều bị vỡ nát, nhưng bây giờ gần như đã lành hẳn.