Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 461



Người đi đầu có phong thái nổi bật, dáng vẻ uyển chuyển, dù khoảng cách khá xa nhìn không rõ dung mạo, nhưng với dáng người thế này thì dung mạo chắc chắn không thể xấu được.

Đám người Ngưu Bính Thuận từ xa ngó lại mà mặt biến sắc, dáng vẻ thấp thỏm không yên.

“He he, cũng không tệ, người đến là một mỹ nhân”.

Lý Vô Ưu cưỡi trên lưng con Huyết Long Mã ngóng mắt về phía xa, khẽ mỉm cười.

Ngưu Bính Thuận mặt nhăn nhó khổ sở nói: “Không tệ? Bà chằn đó tính tình kiêu căng lạnh lùng, trước giờ luôn tỏ vẻ khinh người, lần nào đến cũng tìm mọi cách bới lông tìm vết. Đám đệ tử của Thảo Mộc phong người nào cũng sợ nàng ta, ai nhìn thấy cũng khiếp vía”.

Lý Vô Ưu tặc lưỡi nói: “Lai lịch thế nào?”

Ngưu Bính Thuận giải thích: “Liễu Nguyệt, nha đầu của Liễu gia ở Đế Đô, có hiểu biết rất cao trên phương diện luyện dược. Kiếm Các rất coi trọng nàng ta, tuổi còn trẻ mà đã để cho nàng ta nhậm chức ở Thảo Mộc đường, ngươi nghĩ mà xem, như thế thì có lai lịch gì?”

Advertisement

Lâm Nhất lúc này mới sáng tỏ, đừng thấy Thảo Mộc đường này trông có vẻ xoàng xĩnh nhưng được quản lý cả một đồng thuốc rộng lớn như vậy.

Chỉ luận vê độ béo bở thì ngoài Đan Dược điện trực thuộc Thảo Mộc phong ra, chẳng có mấy nơi nào sánh được bằng.

“Nói nhỏ thôi, có người đến”.

Tổng cộng có năm người, một nữ bốn nam, người nữ đại khái mười sáu mười bảy tuổi. Làn da trắng nõn nà như ngọc, ngũ quan xinh đẹp, trang dung tinh tế, thần thái nơi đầu mày đầy vẻ cao ngạo, dáng người phảng phất nét hiên ngang mạnh mẽ.

Tu vi thế mà cũng không thấp, cảnh giới Huyền Võ tầng 2, so với Lâm Nhất thì cao hơn một cảnh giới nhỏ.

Advertisement

Hai bên trái phải có bốn người, tuổi tác lớn hơn một chút, khoảng hai sáu hai bảy tuổi, tu vi đại khái ở cảnh giới Huyền Võ tầng thứ sáu.

Tuổi tác như vậy, chắc chắn không phải là đệ tử, nhìn khí chất cũng không giống như tạp dịch.

Lâm Nhất trước đó từng nghe nói, bên trong Lăng Tiêu Kiếm Các một khi đã qua độ tuổi đào tạo mà muốn tiếp tục ở lại Kiếm Các, những người có lai lịch có quan hệ thì sẽ đi nhậm chức ở các Điện Vũ, mà những người có năng lực cao cường thậm chí có thể trở thành giáo tập Trưởng lão.

Người không có bối cảnh không có năng lực thì chỉ có thể giống như đám người Ngưu Bính Thuận, phân đến các nơi để làm việc nặng.

“Gặp qua Liễu chấp sự!”

Người vừa đến, nhóm người Ngưu Bính Thuận chắp tay hành lễ, thái độ cung kính.

Lý Vô Ưu cảm thấy có chút không ổn, định xoay người xuống ngựa hành lễ.

Nhưng ai ngờ được, đầu mày của Liễu Nguyệt nhíu lại đầy vẻ tức giận, vung tay lên quật một roi thật căng về phía hắn.

Một tiểu cô nương trông đến là dịu dàng, không ngờ tính khí lại nóng nảy như vậy, Lâm Nhất khẽ ngẩn ra.

Lúc muốn ra tay hỗ trợ thì đã không kịp nữa.

Chát!

Cây roi quất thẳng lên lưng Lý Vô Ưu, quật hắn ta ngã lăn ra đất, trên lưng đau rát như xát ớt.

“Ngươi làm gì đó!”

Lý Vô Ưu lập tức nổi nóng, xoay người bật dậy khỏi mặt đất liền chuẩn bị động thủ.

Mặt Lâm Nhất lạnh te ngăn hắn ta lại.

Trên Thảo Mộc phong này toàn những kẻ coi trời bằng vung, Liễu Nguyệt có thể ở đây ngang ngược thế này, chắc chắn là do có người chống lưng.

Chưa nói đến là ai, chỉ xét đến bốn hộ vệ của Thảo Mộc đường phía sau nàng ta thôi cũng đã đủ để hai người họ không đánh lại được rồi.

Nếu như động thủ thật, bọn họ cũng chẳng kiếm được chút lợi lộc nào.

“Muốn chết không? Thân mang tội, gặp Liễu chấp sự không những không hành lễ mà còn cưỡi trên lưng ngựa, ngươi còn muốn để cho Liễu chấp sự hành lễ với ngươi nữa à?”

Liễu Nguyệt lạnh mặt không nói gì, người bên cạnh nàng ta thì sẵng giọng quát.

“Ha ha, mấy vị đại nhân từ xa tới, đừng nổi nóng. Đây là đệ tử mới đến, vẫn chưa hiểu quy củ, đừng giận đừng giận”.

Ngưu Bính Thuận thấy vậy vội vàng bước lên trước, lấy từ trong túi trữ vật ra một ít Linh ngọc, lần lượt dâng lên cho mấy người nọ.

Mấy người nhận lấy Linh ngọc thì sắc mặt cũng khẽ hoà hoãn lại, khom lưng nói: “Liễu chấp sự, ngài xem xử lý người này thế nào?”

Thần sắc Liễu Nguyệt lạnh nhạt, hờ hững nói: “Người của Thảo Mộc phong mà biết quy tắc lễ nghĩa thì mới là việc lạ. Mau đi kiểm tra một lượt, nơi này ta không muốn ở lâu. Ngươi… cách xa ta ra chút”.

Nhìn về phía Ngưu Bính Thuận, Liễu Nguyệt khẽ bịt mũi, trong ánh mắt xẹt qua vẻ khinh ghét.

Thần sắc Ngưu Bính Thuận khẽ sượng sùng, ngày nào cũng gánh phân nên cả người hôi hám, có tắm thế nào cũng chẳng sạch. Vội vàng tránh sang một bên không dám sớ rớ ở lại cho người ta ngứa mắt.

“Tuân mệnh”, lập tức có hai thanh hiên hộ vệ khai triển thân pháp, tay nắm sổ theo dõi dược liệu, bắt đầu kiểm tra một cách nhanh chóng.

Lâm Nhất kéo Lý Vô Ưu đứng sang một bên, nhìn vết thương trên lưng hắn ta.

Một roi kia của Liễu Nguyệt đúng là ác, Lý Vô Ưu lại chẳng hề có chút phòng bị nào nên trên người đã rách thịt chảy máu.

“Con nhóc này, thật đáng ghét, coi ta như là chó lợn”.

Vô duyên vô cớ phải chịu một roi khiến Lý Vô Ưu nghiến răng ken két.

Lâm Nhất khẽ giọng nói: “Cố chịu trước đã, bên cạnh người này toàn là cao thủ Huyền Võ tầng sáu”.

“Ta biết”.

Lý Vô Ưu khẽ than, khi biết được bây giờ không phải lúc để nổi giận thì chẳng cần thiết phải xốc nổi nữa. Khoé mắt đột nhiên giật một cái, nhíu mày nói: “Nữ nhân này muốn làm gì?”

Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn qua liền thấy Liễu Nguyệt đang đánh giá Huyết Long Mã, không ngừng gật gù.

Huyết Long Mã đã đạt đến cảnh giới Huyền Võ, tư thế cực kỳ oai hùng, da lông suôn mượt như máu, lấp lánh phát sáng.

Dưới ánh nắng chiếu rọi, sáng loà như một tia sáng màu máu vụt qua, một sừng ngay trước trán càng tôn lên khí thế bá đạo.

Dáng vẻ bây giờ so với lúc trước đã khác biệt hoàn toàn.

“Qua đó xem sao”.

Hai người sa sầm mặt quay trở về.

“Liễu chấp sự, số lượng giống với tháng trước, dược liệu không hề bị tổn thất, chăm sóc khá tốt”.

Hai thanh niên đi kiểm tra xong quay lại, cung kính bẩm báo lại kết quả, Liễu Nguyệt vẫn nhìn Huyết Long Mã chẳng thèm ngẩng đầu, hờ hững nói: “Quy tắc cũ”.

“He he, chúng ta hiểu quy tắc”.

Ngưu Bính Thuận xông vào trong căn nhà lá, sau một hồi lục lọi liền rút ra một cái túi trữ vật dâng lên.

“Đây là dược liệu bị hư tổn tự nhiên của tháng này, ngài xem qua một chút, đều là những dược liệu hơn trăm năm tuổi trở lên, ít nhất vẫn còn tám phần dược tính”.

Thanh niên kiểm đếm một lượt trong túi trữ đồ, nhìn về phía Liễu Nguyệt nói: “Số lượng không có sai sót”.