Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 54



Một khi nóng vội, có khả năng cơ thể hắn sẽ bị nổ tung.  

Phải kiên nhẫn tiêu hao từng chút một, từ từ mài mòn sức mạnh táo bạo của viên yêu đan này, sau đó bắt đầu chế phục nó.  

Cũng như “Mãnh hổ trong lòng khẽ ngửi tường vi”.  

Dù ở tận đáy lòng có sóng lớn đang cuộn trào, dù sức mạnh có khổng lồ đến thế nào, thì cũng có một trái tim dịu dàng yên lặng ngửi hương hoa tường vi.  

Lần này, có vẻ như đã tiêu tốn khá nhiều thời gian.  

Bất giác, hai ngày cứ thế trôi qua.  

Advertisement

Kỳ thi sát hạch giữa năm, một trong những sự kiện quan trọng của Thanh Vân Môn đã bắt đầu.  

Tại Diễn Võ trường trong tông môn, người vây chật như nêm cối, ba tầng trong ba tầng ngoài.  

Ở đây được bố trí không ít lôi đài, các đệ tử ngoại môn đã bắt đầu giao chiến với đối thủ của mình dựa theo số thứ tự bốc thăm từ trước.  

Toàn bộ Thanh Vân Môn có khoảng 2000 đến 3000 đệ tử ngoại môn, hôm nay tất cả đều có mặt khiến bầu không khí ở Diễn Võ trường vô cùng sôi nổi.  

Advertisement

Mọi người tràn trề sinh lực, dốc sức đối chiến.  

Có thể tiến thêm một bước trong bảng xếp hạng hay không? Có thể trở thành đệ tử nội môn hay không? Tất cả đều được quyết định trong sự kiện lần này.  

Ở một góc hẻo lánh tại Diễn Võ trường, xung quanh một lôi đài không bắt mắt lại có rất nhiều người tụ tập.  

Có đệ tử ngoại môn đã kết thúc phần thi đấu của mình, cũng có những người chưa đến lượt, liếc mắt nhìn sơ qua, không dưới vài trăm người.  

Trên lôi đài, ngoại trừ trọng tài còn có một người đã đến từ sớm.  

Là Lương Văn Bác, một đệ tử ngoại môn đã có thâm niên. Tu vi của hắn ta đã sớm đạt đến võ đạo tầng sáu.  

Ngày thường, người này rất ít xuất hiện, thực lực cũng không phải hạng xoàng, trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn không có ai dám xem thường hắn ta.  

Nhưng nếu chỉ có vậy thì chưa đến mức khiến nhiều người tụ tập ở đây.  

“Nghe nói đối thủ của Lương Văn Bác là Lâm Nhất?”  

“Tôi cũng có nghe, Lương Văn Bác rút thăm trúng Lâm Nhất, thế nhưng sao giờ này hắn còn chưa đến nhỉ?”  

“Không biết cái tên Lâm Nhất kia giở trò quỷ gì, sự kiện lớn như vậy mà cũng đến muộn, chẳng lẽ muốn bỏ quyền thi đấu ư?”  

Thấy Lâm Vân mãi vẫn chưa đến, những đệ tử bên dưới không khỏi bàn tán xôn xao.  

Lương Văn Bác đứng trên lôi đài lộ vẻ không vui, cau mày nói với trọng tài: “Ta còn phải đợi bao lâu?”  

Trọng tài cân nhắc đáp: “Đợi khoảng nửa nén nhang, nếu như Lâm Nhất vẫn chưa đến, xem như hắn bỏ quyền, ngươi trực tiếp đi thẳng vào vòng trong”.  

“Kiếm Nô mãi vẫn là Kiếm Nô!”  

Lương Văn Bác khó chịu, lạnh lùng mắng một câu.  

Tất cả mọi người bắt đầu đổ dồn ánh mắt về phía bát nhang đặt ngoài sân, thời gian trôi đi rất nhanh, mắt thấy nhang đã sắp cháy hết nhưng Lâm Nhất vẫn chưa xuất hiện.  

“Xem ra trận chiến này có thể tính là ta thắng rồi!”  

Lương Văn Bác cười khẩy, hờ hững nói.  

Nhưng đúng lúc này, đám người đứng phía sau chợt hét ầm lên.   

“Đến rồi!”  

Mọi người vội vàng quay đầu nhìn.  

Trong tầm mắt là một thanh niên mặc trường bào phối hai màu xanh trắng, diện mạo tuấn tú, ánh mắt bình thản đang từ từ đi xuyên qua đám đông.  

Người này chính là Lâm Nhất đã đến muộn.  

Sau khi đến gần lôi đài, hắn lấy đà nhảy lên, rồi chắp tay nói xin lỗi với Lương Văn Bác và trọng tài: “Ngại quá, ta đã đến muộn!”  

Sắc mặt Lương Văn Bác rất khó coi, sớm không đến, trễ không đến, ngay khi nhang sắp tàn lại đến.  

Trọng tài trầm giọng nói: “Dựa theo quy củ, ngươi đến muộn nửa nén nhang vẫn có thể lên đài, nhưng phải nhường đối thủ ba chiêu”.  

“Được!”  

Lâm Nhất gật đầu đồng ý, không chút dị nghị.  

Lương Văn Bác nở nụ cười: “Hóa ra còn có quy định như vậy, cũng không tệ. Lâm Nhất, ta nghe nói ngay cả tên Trần Tiêu ngu ngốc kia cũng thua trong tay ngươi. Nhưng ta không giống hắn ta, hôm nay ta sẽ đánh cho ngươi hiện nguyên hình”.  

Giọng điệu của hắn ta vô cùng ngang ngược, vừa dứt lời đã khiến bầu không khí tại hiện trường sặc mùi thuốc súng.  

Thế nhưng Lương Văn Bác quả thực có tư cách nói những lời này.  

Hắn ta là đệ tử ngoại môn đã có thâm niên, tu vi gần tiến đến võ đạo tầng sáu đỉnh phong, lại thêm một tay Lạc Diệp Phi Hoa kiếm xuất thần nhập hóa.  

“Kỳ quái, sao Lâm Nhất lại không mang kiếm?”  

“Nghe đồn Lưu Phong kiếm pháp trăm năm không ai luyện thành, nhưng hắn đã luyện đến tiểu thành, chẳng lẽ lời đồn là giả sao?”  

“Không phải chứ, ta đến đây vốn để xem Lưu Phong kiếm pháp mà!”  

“Cũng có thể lắm, Lưu Phong kiếm