*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Yên tức nổ phổi, vừa định rút bội kiếm bên hông ra. Trần Lăng lập tức hoảng sợ, mặt mũi tái mét, ra tay thì ra tay, nếu như rút kiếm thì coi như lớn chuyện.
Đến lúc đó Lâm Nhất hoàn toàn có lý do để giết nàng ta.
Keng!
Một tiếng “keng” vang lên, kiếm ra khỏi vỏ nửa tấc, tia sáng lạnh loé lên, gió lớn thổi qua.
Dưới mặt nạ quỷ, Lâm Nhất nhíu mày, lặng lẽ thi triển Thất Huyền bộ, bước ra một bước, đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Yên.
Không chờ nàng ta rút kiếm, hắn đã vung tay tát vào mặt Lâm Yên, khiến nàng ta văng ra.
Chát!
Một tiếng tát vang lên, cùng với đó là Lâm Yên văng ra ngoài, tất cả mọi người kinh hãi, các đệ tử liên minh Quỷ Hoả đều biến sắc, vội vàng đi tới đỡ lấy Lâm Yên trước khi nàng ta ngã xuống đất.
Điền Phi của liên minh Viêm Nguyệt kinh ngạc bước qua, trong lòng không khỏi mừng rỡ, tên vô dụng này thật to gan, nhưng nhờ vậy mà đã cho hắn ta một cơ hội, hắn ta đang lo lắng không có cách tiếp cận Lâm Yên.
“Đồ chó, ngay cả Lâm tiểu thư mà cũng dám đánh, không biết sống chết!”
Nói xong, Điền Phi bật nhảy lên cao, tung chưởng về phía Lâm Nhất.
Các kiếm khách thường tu luyện quyền pháp hoặc chưởng pháp để tự vệ, dù sao cũng có rất nhiều lúc phải cận chiến, đôi khi không cần phải rút kiếm.
Cú đấm của Điền Phi chính là Viêm Phong Quyền, một loại quyền pháp rất nổi tiếng trong Lăng Tiêu Kiếm Các.
Hắn ta tung một quyền nhìn cũng ra dáng, ánh lửa bùng lên, nó như một ngọn núi đang cháy hừng hực, đấm thẳng về phía Lâm Nhất.
“Hay lắm!”
Các đệ tử liên minh Viêm Nguyệt nhìn thấy uy thế của cú đấm này thì trầm trồ khen ngợi.
Trần Lăng lấy tay che mặt, không dám nhìn, hắn ta không cần nhìn cũng biết kết quả ra sao.
Lâm Nhất nhẹ nhàng đỡ lấy Viêm Phong Quyền của Điền Phi, hắn thẳng thừng đỡ chiêu, không thi triển chiêu thức phức tạp nào.
Bùm!
Quyền quyền chạm nhau, Điền Phi hộc máu ngay tại chỗ, uy thế do quyền mang ngưng tụ lập tức vỡ nát.
Trước khi hắn ta bị đánh bay, Lâm Nhất xoè tay ra túm lấy cổ tay hắn ta, sau đó kéo nhẹ.
“Không!”
Điền Phi hét thất thanh, chưa kịp phản ứng đã bị Lâm Nhất kéo ngã lăn ra đất, hộc ra thêm một búng máu.
Bịch!
Lâm Nhất nhấc chân lên rồi giẫm mạnh, đầu Điền Phi lập tức bị hắn giẫm vùi vào đất.
Hai chân ở bên ngoài giãy giụa kịch liệt nhưng chẳng ăn thua gì.