Tiếng gió gào rít bên tai, con mãnh hổ trong bức tranh vẫn không ngừng gầm thét giống những lần trước, dường như muốn lao thẳng vào sâu tâm hồn con người
Advertisement
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Thêm một giây nhìn vào bức tranh là có thêm một luồng lực xung kích lao thẳng vào tim, vô cùng khó chịu.
Advertisement
Nhưng Lâm Nhất của hiện giờ đã cảm thấy mọi thứ nhẹ hơn hẳn trước kia.
Còn nhớ lần đầu tiên mở tranh, hắn còn chưa kịp nhìn thấy gì thì đã bị cuộn tranh này dọa đến mức run lẩy bẩy.
Giờ phút này, Mãnh Hổ Quyền lặng lẽ vận chuyển, hắn nhìn vào con mãnh hổ đang đánh ra từng chiêu mà không hề rời mắt.
Rồi đắm chìm trong đó, quên đi tất thảy.
Viu!
Chẳng biết từ bao giờ mà một ánh kiếm nhanh chóng lao vụt ra từ trong bức vẽ, nổ tung ngay trước mắt Lâm Nhất, ánh sáng phát ra từ đó chiếu rọi tất thảy bóng đêm trong đôi mắt hắn.
“Ánh kiếm ư?!”
Trong lòng Lâm Nhất khẽ giật nảy, suýt chút nữa đã kích động đến mức làm rơi bức tranh.
Không ngờ lại thật sự nhìn thấy được cả ánh kiếm!
Trước kia hắn từng nhìn thấy một ánh kiếm thoáng lóe lên trong bức tranh này, nhưng sau đó bất kể làm cách nào cũng không thể thấy được nữa.
Hắn còn tưởng bản thân đã xuất hiện ảo giác, nhưng hôm nay lại một lần nữa nhìn thấy ánh kiếm, nó khiến hắn kích động đến mức không thốt nên lời.
Lâm Nhất ổn định hơi thở, kìm nén cảm xúc đang dao động, cảm nhận áp lực vô cùng lớn mà ánh kiếm kia mang tới.
Cố gắng giữ sự bình tĩnh trong lòng.
Hắn muốn nhìn thấy, hắn nhất định phải thấy rõ ràng, rốt cuộc ánh kiếm kia từ đâu tới.
Ánh kiếm trước mắt dần tiêu tán từng chút một, tầm mắt của hắn cũng từ từ tập trung vào những gì được vẽ trong bức tranh.
Trong giây phút ánh kiếm đó biến mất hoàn toàn, sắc mặt Lâm Nhất đột nhiên thay đổi, không ngờ nét vẽ của bức tranh đã khác đi, trong tranh đã xuất hiện thêm hình ảnh mà trước đó không hề có.
Có thêm một người nữa.
Người kia mặc trường bào màu xanh, đang đứng nghiêng người, tay trái cầm kiếm chỉ thẳng về phía bầu trời xa xăm, còn tay phải đang duỗi về phía trước, trong lòng bàn tay có một đóa hoa tường vi nở rộ.
Thần thái của người đó vô cùng ung dung, bộc lộ rõ tình thơ ý họa, không hề chịu chút trói buộc nào.
Cũng bởi có nhiều hơn trước một người, nên ý cảnh trong tranh đã có sự biến đổi vô cùng lớn.
Con mãnh hổ trong tranh vẫn hừng hực khí thế ngút trời, như muốn xông thẳng vào tâm hồn con người. Thế nhưng mục tiêu của nó đã thay đổi – không còn là Lâm Nhất bên ngoài bức tranh nữa, mà nay đã trở thành đóa tường vi trên tay cái người được vẽ trong tranh.