Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 851



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi người vô cùng tò mò, nhìn theo hướng nhìn của hắn ta, nhìn thấy một gương mặt thiếu niên thanh tú, góc cạnh rõ ràng.  

Thiếu niên tỏ vẻ bình tĩnh, khóe miệng mỉm cười, không hề sợ hãi.  

Hay lắm, Lâm Nhất rất thích tính cách này của Sở Hạo Vũ, ta muốn giết ngươi chính là muốn giết ngươi, tuyệt đối không che giấu nửa phần.  

Mười người đầu bảng Nhân, ai nấy đều muốn giết hắn, chỉ có Sở Hạo Vũ để lộ sát ý trước mặt mọi người, mũi nhọn hiển lộ, kiệt ngạo bất tuân.  

Đây là sự tự tin, cũng là sự tự kiêu, cũng là một loại uy nghiêm vô thanh, cực kì bá đạo.  

Nhưng muốn giết ta không dễ dàng như thế.  

Lâm Nhất nở nụ cười nhạt, sát ý trong mắt hắn cũng không che giấu, lặng lẽ lan tỏa.  

Hai luồng sát ý nương theo khí thế của mỗi người gặp nhau trên từng cây kiếm cổ, phát ra tiếng động cực lớn.  

Keng!  

Trong nháy mắt, kiếm ngân không ngừng, kiếm ý sắc bén mênh mông dồi dào, giống như gió lạnh, thét gào giận dữ, cuốn ra tám hướng.  

Tiếng gió hạc kêu, cỏ cây đều là binh lính, bầu trong khí nơi kiếm chủng bỗng chốc trở nên căng thẳng vô cùng.  

Ầm ầm!  

Theo kiếm ý như gió mạnh thét gào, điên cuồng tàn phá, kiếm chủng cũng hơi rung chuyển.  

Nhìn quanh đều thấy rùng mình, tất cả mọi người đều không ngờ Lâm Nhất và Sở Hạo Vũ chỉ mới đối chọi sát ý đã gây ra động tĩnh lớn như vậy.  

Gió mạnh như kiếm, không phân địch ta, quét ra tám hướng, không ai có thể tránh khỏi.  

“Kiếm ý đáng sợ thật!”  

“Kiếm chủng cũng thật đáng sợ, không biết những tiền bối được mai táng ở đây khi còn sống đã mạnh đến cảnh giới nào”.  

“Ít nhất là Tử Phủ tầng năm trở lên, thậm chí còn có tồn tại đáng sợ cảnh giới Thiên Phách”.  

“Chết tiệt, ta bị thương rồi…”  

Chân nguyên dồi dào trong cơ thể nhiều đệ tử lập tức xao động không ngừng, chống lại luồng gió kiếm quét tới. Những người thực lực không đủ thậm chí đã lấy vũ khí ra, nhưng cũng bị gió kiếm làm bị thương, máu bắn tung tóe.  

Tất cả những điều này chỉ là phản ứng dây chuyền do có hai người nhìn thẳng vào nhau, sát ý đối chọi gây nên.  

“Rốt cuộc thằng nhóc này có lai lịch gì mà lại khiến Sở Hạo Vũ không màng che giấu sát ý của mình như vậy?”  

Có đệ tử nội môn cảm thấy khó hiểu, ánh mắt rơi lên người Lâm Nhất, tràn đầy nghi hoặc.  

Người đứng đầu bảng Nhân chắc chắn có sự kiêu ngạo của mình, thực lực không đến trình độ nhất định thì trong mắt hắn ta cũng chỉ như sâu kiến, ngay cả nhìn cũng lười nhìn.  

Thiếu niên này có thể khiến hắn ta phóng ra sát ý, rõ ràng lai lịch không nhỏ.  

Điều đáng kinh ngạc hơn là thiếu niên này trông rất bình thản, ung dung, nhưng sát ý vừa phóng ra lại giống như hổ dữ tỉnh dậy, bễ nghễ tám phương, không hề thua kém Sở Hạo Vũ.  

“Hắn là Lâm Nhất, hai tháng trước, chuông cổ nghìn năm, Phượng Linh Vân Tiêu đã vang lên vì hắn”.  

“Là hắn à? Quả nhiên, người có thể giết chết Huyết Phong đúng là có chút bản lĩnh”.  

“Phượng Linh Vân Tiêu đó đã vả vào mặt mười người đứng đầu bảng Nhân, từ trên xuống dưới. Nhưng dù là vậy, chắc hẳn Sở Hạo Vũ cũng sẽ không đến mức không kìm chế được sát ý của mình. Có lẽ nguyên nhân cụ thể vẫn là vì hắn ta đã gia nhập liên minh Quân Tử”.  

“Đúng! Vương Diễm của liên minh Quân Tử và Lâm Nhất có thù không đội trời chung. Sở Hạo Vũ tính cách cao ngạo, tuy không nói gì nhưng chắc chắn cũng muốn lấy đầu Lâm Nhất trong cuộc chiến đồng minh lần này trở về báo đáp cho đối phương”.  

Sau một phen xì xào