Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 926



Trong mắt Lâm Nhất loé lên một ánh sáng khó hiểu, tay sai của Vương gia có nhiều bảo vật thật đấy.  

Huyền khí phòng ngự cao cấp thế này, vào thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ mạng sống, vô cùng hiếm có.  

Nhưng mà…  

Gặp phải lưỡi đao Xích Diễm thì cũng thế thôi.  

Lâm Nhất lại đâm tới, lưỡi hái tam giác ở cuối cán cờ đâm vào trong huyền giáp màu đen kia. Một tiếng rắc vang lên, huyền giáp mà Phó Lăng Thiên lấy làm kiêu ngạo lập tức nổ tung, biến thành vô số mảnh vụn.  

Phụt!  

Trong tiếng kêu thê thảm, Phó Lăng Thiên bị đánh bay ra ngoài, xương sườn trước ngực gãy hết, hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, rơi xuống từ giữa không trung.  

“Kết thúc ở đây đi”.  

Một tia phong mang tản ra từ trên người Lâm Nhất, trong tia phong mang đó, lưỡi đao Xích Diễm dữ tợn như dã thú đột nhiên dâng lên khí thế kinh khủng hơn, phát ra hơi thở tàn bạo tựa như huyết diễm.  

Thất Huyền bộ, người đi để lại bóng ảnh!  

Ầm ầm ầm!  

Bất động thì thôi, chỉ cần cử động sẽ chấn động cả Cửu Thiên, Lâm Nhất tiến lên một bước, bay lên không trung. Bảy bóng người trên không trung lần lượt ra chiêu, nhưng tất cả đều phải chịu một đòn của lưỡi đao Xích Diễm.  

Khi Lâm Nhất đáp xuống đất, trong bát đại kim cương, không ai có thể đứng thẳng người dậy.  

Sắc mặt Lâm Nhất không chút thay đổi, hắn bước từng bước về phía Phó Lăng Thiên đang cố đứng dậy, ánh sáng lạnh trong mắt khiến người khác không rét mà run.  

“Lâm sư đệ, có gì từ từ nói…”  

Phó Lăng Thiên vô cùng sợ hãi, run rẩy đứng dậy, vẻ kiêu căng ngông cuồng khi nãy hoàn toàn biến mất.  

Lưỡi đao biến trở lại hình dáng chiến kỳ, Lâm Nhất cất nó vào trong túi trữ vật, nhìn Phó Lăng Thiên, nhẹ giọng nói: “Đại Tần đế quốc đúng là không phải do Lăng Tiêu Kiếm Các định đoạt, nhưng trong Kiếm Các này, không cho phép đám hề các ngươi phách lối trước mặt ta”.  

Rắc rắc!  

Hắn lạnh lùng vung chân đá hai cái lên đầu gối Phó Lăng Thiên. Hắn ta kêu lên một tiếng thảm thiết, quỳ phịch xuống đất.  

“Quỳ ở đó đi!”  

Dứt lời, Lâm Nhất không thèm nhìn hắn ta, rời đi không quay đầu lại.  

“Đại ca!”  

Sau khi bò dậy, bảy người còn lại vừa giận vừa sợ, vội vàng chạy đến muốn đỡ hắn ta dậy.  

Nhưng Lâm Nhất đã đi xa đột nhiên dừng lại, hắn không xoay người mà chỉ dừng bước. Một luồng hàn ý kéo đến, sắc mặt bảy người lập tức thay đổi, bọn họ khựng lại.  

Một lúc sau, đợi khi chắc chắn Lâm Nhất đã hoàn toàn đi xa, bọn họ mới vội vàng đỡ Phó Lăng Thiên ủ rũ rời đi.  

Xung quanh rộ lên tiếng cười, không ít người từng bị bát đại kim cương bắt nạt cảm thấy vô cùng sảng khoái.