“Ảo diệu vậy sao, sao ta không cảm ứng được… chỉ thấy gió hơi to”.
“Tu vi này của ngươi đương nhiên là không thể cảm ứng được, nghe nói kiếm ý này đã sắp chạm đến rìa của Tiên thiên kiếm ý rồi, tương đối là đáng sợ. Cho dù có là cấp bậc như của tám đại công tử thì cũng chưa có ai tu luyện được đến cảnh giới Tiên thiên kiếm ý đâu, ngươi nói xem có đáng sợ hay không?”
Bên trong lầu gác, Lâm Nhất lưng đeo kiếm hạp, nhìn đám người bên dưới đi ngang qua, nghe thấy câu chuyện của bọn họ mà như có điều suy nghĩ.
Tiên thiên kiếm ý…
Tu luyện kiếm ý chia thành cửu phẩm, nhất phẩm là kém nhất, cửu phẩm là cao nhất. Nhất phẩm kiếm ý chính Tiên thiên kiếm ý, bên dưới Tiên thiên thì đều không được tính, chỉ có thể lờ mờ phân cao thấp. Trong chiến đấu, kiếm ý có thể quyết định kết quả của cuộc chiến, cũng không lớn như tu vi, công pháp và võ kỹ.
Đợi khi đạt được Tiên thiên kiếm ý mới thực sự thi triển được uy lực của kiếm ý, một khi bước vào Tiên thiên thì kiếm ý sắc bén không thể cản nổi.
Điểm đáng sợ thực sự của kiếm khách sẽ được thể hiện hết ra một cách sâu sắc.
Nhưng tu luyện kiếm ý hoàn toàn chỉ dựa vào lĩnh ngộ, rất hiếm có thể dùng ngoại vật để hỗ trợ, nó tương đối trừu tượng, không ngộ ra được Tiên thiên kiếm ý thì cũng chẳng tính là hy hữu.
Nghe nói trong Vạn Kiếm Đồ của Lăng Tiêu Kiếm Các, nếu như có thể đột phá đến Cửu Trùng Thiên thì có thể nắm bắt được Tiên thiên kiếm ý hoàn chỉnh.
Nhưng người có thể làm được chuyện này cũng chẳng có mấy ai, đến bây giờ gần như đã trở thành truyền thuyết.
“Hôm qua chỉ là cảm thấy kiếm ý có chút tiến bộ rồi, không ngờ lại gây ra động tĩnh thế này”.
Nghĩ lại, trạng thái lúc Song Nguyệt tranh sáng, quả thực là khá huyền diệu.
“Tiểu sư đệ”.
Bên ngoài sân viện truyền đến âm thanh của Hân Nghiên, Lâm Nhất lập tức đáp lại một tiếng, bây giờ Hân Nghiên, Hân Tuyệt và Lạc Phong trưởng lão đều có đã mặt.
Không bao lâu sau, ba sư huynh Đường Thông, Vương Tranh và Đinh Nham cũng lần lượt tới nơi, Lạc Phong trưởng lão cười thân thiện nói: “Đi thôi”.
Trên cả đường đi, phủ công chúa to rộng như vậy mà chỗ nào cũng thấy người.
Đế Quốc Đại Tần được xưng là trăm quận, những thế lực đến đây đương nhiên không ít, ngoại trừ tứ đại Tông môn, còn có rất nhiều Tông môn thấp hơn một bậc, nhưng cũng có không ít Tông môn tiếng tăm cũng nhận được thiếp mời.
Lăng Tiêu Kiếm Các được coi là một trong bốn Tông, Lâm Nhất đại khái có thể cảm nhận được chút thực lực mạnh mẽ của kiếm các.
Tất cả những nơi bọn họ đi qua, những người mà bọn họ gặp trên đường, ánh mắt bọn họ nhìn về phía hàng người bên này đều mang đầy vẻ kính sợ, chủ động tránh ra nhường đường.
Cảnh tượng như vậy Lâm Nhất không hề thấy xa lạ, hai năm trước hắn cũng là một trong số đó.
Trong quận Thanh Dương, tất cả mọi người đều kính sợ đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các và Ma Nguyệt Sơn Trang, đều không dám tuỳ ý đi trêu chọc vào.
Đến nay, những đệ tử bổn Tông và đệ tử Ngoại tông đã bại dưới tay hắn không biết có bao nhiêu người nữa rồi.
“Kiểu tụ họp thế này, căn cứ theo quy tắc trước đó, chắc chắn sẽ có phân đoạn cọ xát thực lực. Đến lúc đó, các ngươi hãy cẩn thận một chút, nếu quả thực không thể địch lại đối phương thì tuyệt đối không được quá sức. Mặt mũi của Tông môn cũng không quan trọng bằng mạng sống”.