Đế Vương Sủng Ái

Chương 154



Lát sau, có một bà bà trung niên đến mở cửa. Bà ta chỉ mở một khe cửa ra, nhìn qua khe cửa đánh giá bọn họ, nhìn đến xe ngựa của, mắt bà ta liền sáng lên, mở cửa ra.

"Đại thẩm, chúng ta là người đi đường, tối nay có thể ở nhờ đây một đêm được không?" Khi gọi đại thẩm, Trần Thập bất giác nhớ tới lúc Lâu Thất gọi Bách Hoa phu nhân là đại thẩm, nhịn không được lại muốn cười, nhưng do vậy nên mặt hắn nhìn có vẻ thân thiết hơn nhiều, khiến trong lòng bà bà kia có chút nhẹ nhõm.

"Các ngươi nhiều người như vậy, trong xe là ai?"

"Trong xe là chủ tử của chúng ta."

"Vậy các người đợi một chút, ta đi hỏi tiểu thư."

"Làm phiền rồi."

Bà bà đóng cửa, bước nhanh vào trong. Dưới mái hiên, có một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp đang chỉ tay vào một thị nữ quỳ trước cửa, mắng: "Ta nói cho ngươi biết, nếu tiểu thư nhà ngươi bị gả cho lão đầu kia làm kế thất, ta sẽ để ngươi làm thị cơ của lão."

"Tiểu thư, nô tì biết sai rồi, nô tì sẽ tiếp tục nghĩ cách."

Bà bà bước lên trước, thấp giọng nói mấy câu với thiếu nữ kia, thiếu nữ lập tức mừng rỡ, nói: "Hoa thẩm, ngươi nói thật sao?"

"Đúng thế, lão nô chưa thấy người trong xe, có điều, nhìn thị vệ bên ngoài đều rất tuấn tú, chắc chắn chủ tử của họ sẽ càng tuấn tú hơn."

"Cho bọn họ vào đi. Đúng rồi, đừng đánh thức đám người hầu thô tục đằng sau kia." Thiếu nữ bĩu môi, cho thị nữ kia đứng lên. Thị nữ kia do quỳ quá lâu, lúc đứng dậy tê chân, lảo đảo thiếu chút nữa thì ngã xuống.

"Cút sang một bên, nhìn thật chướng mắt." Thiếu nữ xinh đẹp trừng mắt nhìn nàng ta một cái.

Bà bà nhận lệnh lập tức đi ra mở cửa, vẫy tay nói: "Mau vào đi, tiểu thư nhà chúng ta là một người tốt bụng, các người nhẹ nhàng một chút, đám người hầu trong nhà đều khinh thấp bám cao, thấy tiểu thư nhà chúng ta không được lão gia sủng ái thì ai nấy đều nhìn chằm chằm chỗ hở của người, các ngươi đừng đánh thức họ."

Nguyệt đi đến xe ngựa, vén màn xe lên, Trầm Sát nhảy xuống trước, sau đó giơ tay ra. Nguyệt không biết nói gì, nhìn đi, nhìn đi, càng ngày càng không có quy củ rồi. Dù sau này Lâu Thất có làm Đế phi hay không, thì thân phận bây giờ của nàng vẫn là thị nữ, nào có chuyện thị nữ được Đế quân tự tay đỡ xuống xe ngựa chứ?

Mặc kệ lòng hắn nghĩ thế nào, Trầm Sát không quan tâm, Lâu Thất lại càng không để ý. Trong mắt nàng, đây là phong độ của nam nhân, người lãnh khốc như Trầm Sát mà còn có loại phong độ này, đúng là không tồi. Lâu Thất đưa tay ra định xuống xe thì cánh tay kia của hắn đã đưa đến eo nàng, ôm xuống.

Bà bà âm thầm "òa" một tiếng, nam tử mặc cẩm bào màu trắng này đã rất có khí chất, tuấn tú rồi, nhưng không ngờ trong xe còn có một người khác nữa. Nam tử này trước tiên không cần nói đến tướng mạo, chỉ riêng khí chất toàn thân hắn đã khiến bà ta phát run rồi. Nữ tử thì lại càng xinh đẹp động lòng người, bà ta tưởng tiểu thư nhà mình đã rất xinh đẹp, không ngờ lại có người còn đẹp hơn nàng.

Có điều, không lẽ hai người này là phu thê?

Đi phía sau đám thị vệ còn có một nữ tử che mặt, không nhìn rõ dung mạo của nàng. Thế nhưng, Hoa bà bà cũng không để ý đến người đó, bà ta cảm thấy sự chú ý của mình đều bị đôi nam nữ trước mặt này thu hút rồi.

"Vị... vị gia này từ đâu đến vậy?"

Bà bà tưởng rằng cho họ ở nhờ một đêm đã rất vĩ đại, lời nói ra cũng mang chút kiêu ngạo. Nhưng khi nhìn thấy khí chất của hai người này, dù là người đã trải qua nhiều chuyện như bà ta, thoáng cái cũng không dám có thái độ khinh thường nữa.

"Chỉ ở nhờ thôi cũng phải hỏi nhiều như thế sao?" Trầm Sát chưa trả lời, Nguyệt vệ đã lên tiếng. Câu hỏi của hắn có chút kiêu ngạo, nhưng giọng nói lại rất ôn hòa, làm bà bà cũng không cảm thấy có gì khó chịu.

"Không cần, không cần." Thậm chí Hoa bà bà còn cười lấy lòng, dẫn bọn họ đến phòng khách, nói: "Đêm nay mấy vị cứ ở chỗ này, nhưng phòng khách chỉ có hai phòng, ngài xem..."

Nguyệt lấy hai miếng vàng lá đưa cho bà ta: "Không sao, chúng ta có thể tự sắp xếp được. Chỉ là có thể làm phiền các ngươi làm cơm đưa đến đây được không? Đây là cho ngươi, ngày mai lúc đi chúng ta sẽ trả phí ở nhờ và cơm ăn."

Bà bà sợ ngây người, chỉ cẩn mang cơm đến cho họ là đã được thưởng hai miếng vàng lá?

Bà ta đi một đoạn đường, nhịn không được đưa hai miếng vàng lá lên miệng cắn thử, ánh mắt lập tức sáng lên, là vàng thật.

Tuy hai gian phòng khách có vẻ ít, nhưng cũng may trong phòng rộng rãi, có giường, sạp nhỏ, còn có cả một cái bàn.

Không cần nói đương nhiên một mình Trầm Sát sẽ ở một phòng, Lâu Thất cũng được hắn kéo vào cùng. Trần Thập nhìn xe ngựa, còn có thể ngủ trên đó một đêm, một phòng khác bọn Lâu Tín để Nguyệt ngủ trên giường, bọn hắn sẽ ngủ ở sạp và bàn.

Còn Mộc Lan thì ném cho một cái chăn để nàng ta nằm trên đất là được. Bọn họ cực kỳ ghét nữ nhân này, nên cũng không thèm khách khí với nàng ta. Bà bà rất nhanh đã đưa nước nóng qua, thò đầu nhìn một cái, muốn đưa vào trong phòng Trầm Sát, Lâu Tín liền ngăn lại.

"Tiểu ca, các ngươi đã chạy một ngày đường, trước hãy rửa mặt rửa tay đi, nhà bếp cũng đang làm cơm rồi." Bà bà nói xong lại muốn bước vào trong.

"Cứ đưa nước cho ta, ỏ đây không cần ngươi hầu hạ." Lâu Tín nhận lấy chậu nước bưng vào phòng.

Bà bà thở dài một hơi, vốn dĩ bà ta còn muốn xem nữ tử trong kia là thị nữ hay phu nhân, vào nhìn một cái là biết ngay, ai ngờ những người này lại phô trương như thế, ngay đến cửa cũng không cho vào. Mắt bà ta vừa chuyển, lập tức quay về phía sau viện.

Thiếu nữ xinh đẹp vừa nhìn thấy bà ta liền mắng: "Cái bà bà này, kêu ngươi cho người vào xem, sao ngươi lại đi nửa ngày thế hả?"

Bà bà vội vàng đến trước mặt nàng ta, thấp giọng nói: "Tiểu thư, người không biết đâu, thực sự là không ngờ được, người đến ai ai cũng tuấn tú, đặc biệt là vị chủ tử của họ. Công tử đó dáng vẻ rất khí khái, ngài không biết khi ánh mắt hắn vừa quét đến, lão nô cũng phải run lên, công tử đó chắc cũng không phải là người bình thường."

Thiếu nữa "xuy" một tiếng cười giễu: "Với tầm mắt này của ngươi, tùy tiện tìm người có vẻ đoan chính một chút ngươi cũng sẽ nói hắn tuấn tú đi. Có phải ở chỗ nghèo hàn này lâu rồi, ngay cả khí khái của hoàng thân quốc thích trong kinh thành cũng không biết?"

"Tiểu thư, lão nô không lừa người đâu, với dung mạo xinh đẹp của tiểu thư, thực sự nên xứng đôi với công tử đó."

"Vả miệng." Thiếu nữ lạnh lùng quát lên một tiếng: "Nói năng bậy bạ."

Trong mắt thị nữ lúc trước bị thiếu nữ phạt quỳ chịu mắng lộ ra ý cười có chút hả hê, lúc này thấy thiếu nữ không nghe bà bà nói bậy, nàng ta bèn nói: "Ngoài Ngọc thái tử, nô tỳ cũng không thấy người nào có thể xứng đôi với tiểu thư chúng ta."

Nhắc đến Ngọc thái tử, thần sắc thiếu nữ dịu dàng đi rất nhiều, nàng ta liếc nhìn thị nữ một cái, cũng không phản bác lại.

Vốn bà bà muốn để thiếu nữ đi nhìn vị công tử kia, nhưng thấy nàng ta có vẻ không tin, bà ta cũng không miễn cưỡng nữa, bèn lui xuống chuẩn bị cơm cho đám người Trầm Sát. Có hai miếng vàng lá ban thưởng, bà ta cũng hết sức tận tâm, có thứ gì ngon trong bếp cũng làm hết mang lên cho họ.

Thế nhưng không cần bà ta phải mang qua, những thị vệ kia đã tự mình đến lấy. Bà ta cũng chưa từ bỏ ý định, nghĩ một chút, vẫn nên mang đĩa trái cây sang đó. Lần này bà ta may mắn nhìn thấy được vị nam tử mặc cẩm bào trắng đang nói với nữ tử kia.

"Lâu Thất, lại lấy canh của chủ tử mang qua đó trước đi."

Nữ tử kia liền đi ra ngoài bưng khay vào.

Bà bà ngay lập tức mừng rỡ, không nghĩ nữ tử kia thực sự là thị nữ a. Có điều, vị công tử kia đối xử với thị nữ thật quá tốt, lại có thể đích thân ôm nàng xuống xe ngựa.

Tuy nhiên, mắt bà ta lại chuyển, vỗ vào đùi mình một cái, có lẽ đây là thị nữ thông phòng của công tử kia, hoặc là một thị cơ có địa vị thấp, nhờ vào dung mạo xinh đẹp trẻ trung mà được công tử kia sủng ái, không chừng có thể trở mình lên làm chính thất.

"Ngươi ở đây làm cái gì?" Trần Thập đang đi cắt ít cỏ khô cho ngựa ăn, lúc trở lại liền nhìn thấy bà bà đang đứng đây dòm ngó lung tung, lập tức quát lên.

Bà bà giật mình hoảng sợ, nhưng khi quay người lại thì lại có một chủ ý nảy ra: "Tiểu ca, hỏi một chút, công tử nhà các ngươi đã thành thân chưa?"

"Liên quan gì đến ngươi?"

"Cái này..., ta thấy công tử rất tuấn tú lịch sự, tò mò hỏi một chút, cũng không có ý gì khác."

Trần Thập nhìn thấy dáng vẻ nếu không trả lời thì sẽ tiếp tục quấn lấy hắn để hỏi của bà ta, không kiên nhẫn nói: "Còn chưa."

Bà bà vô cùng mừng rỡ.

Chờ khi bà ta chạy đi, trong phòng, Lâu Thất không khỏi hé miệng cười: "Chủ tử, ngài nói bà ta muốn làm gì đây?"

Trầm Sát ngồi cạnh bàn cầm đũa gắp thức ăn, nghe vậy nói: "Không cần để ý đến, ngồi xuống đi."

Bà bà trở lại hậu viện, thiếu nữ thấy bà ta chạy tới chạy lui rất vui vẻ, không nhịn được mắng: "Vui mừng cái gì chứ?"

"Tiểu thư, lần này ngài hãy tin lão nô đi, đó quả thật là một vị công tử rất tuấn mỹ, còn mang theo thị nữ, hơn nữa vừa mới đưa tay đã thưởng cho lão nô hai miếng vàng lá nữa." Vì được tiểu thư tin tưởng, bà bà phải cắn răng lấy hai miếng vàng lá ra. Thiếu nữ thấy thế không khỏi trợn to mắt, đúng là thật, ai có thể ra tay hào phòng như thế?

Thị nữ bên người thiếu nữ nhìn thấy hai miếng vàng lá không khỏi đỏ mắt lên, lập tức nhanh trí nói: "Tiểu thư, nếu không để nô tì đi qua dò thử, xem có phải như lời Hoa thẩm nói không?"

Thiếu nữ do dự một chút, gật đầu nói: "Được, ngươi đi đi."

Lâu Thất đang ăn rau xanh, nàng cảm thấy rau xanh ở cổ đại ăn ngon hơn hiện đại rất nhiều, có thể là do trong vườn thôn trang này tự trồng, rất tươi, cho nên mùi vị cũng vô cùng ngon miệng. Nàng đang muốn nói gì đó với Trầm Sát thì ngoài cửa có một giọng nói mềm mại truyền đến: "Đây là rượu mà tiểu thư nhà chúng tôi phân phó mang qua, mời các vị đại ca dùng thử."

Nghe vậy, mắt Lâu Thất sáng lên, đã rất lâu rồi nàng không uống rượu, lúc này nếu uống hai ngụm cũng không tồi.

Nhìn thấy dáng vẻ nghe thấy có rượu thì hai mắt sáng lên của nàng, Trầm Sát nhịn không được cong khóe miệng: "Đi lấy đi."

Lâu Thất liền mở cửa đi ra, Trầm Thập đang ngăn thị nữ kia lại, thấy nàng mở cửa liền quay đầu nhìn sang, thị nữ kia cũng nhân cơ hội chen vào.

Nhìn thấy Lâu Thất, nàng ta sửng sốt một chút, trong mắt lóe lên vẻ ghen ghét, đố kỵ. Nghe Hoa thẩm nói thì đây là thị nữ, vậy địa vị cũng bằng với nàng ta, nhưng vóc dáng lại xinh đẹp như thế, chả trách có thể bò lên được giường của chủ tử.

Trong đầu thị nữ nghĩ thầm, nhưng nàng ta cũng không quên nhanh chóng nhìn vào trong phòng, vừa nhìn, nàng ta đã trông thấy Trầm Sát đang ngổi bên bàn dùng bữa.

Một thân y phục màu đen, thân ảnh chỉ ngồi dưới ánh đèn cũng đã khiến tim nàng ta đập như điên.

Đứng chỗ nàng ta chỉ nhìn thấy gò má của hắn, nhưng chỉ gò má cũng đủ để nói lên tất cả.

"Đưa rượu cho ta." Lâu Thất thấy nàng ta nhìn Trầm Sát ngẩn người, nàng nhướn mày một cái, đưa tay nhận khay rượu trong tay nàng ta, sau đó đóng sập cửa lại trước mặt nàng ta.

Thị nữ kia quýnh lên, vội giương giọng nói: "Nô tỳ là Hỷ Nhi, có thể hỏi tôn tính đại danh của công tử?"