Đế Vương Sủng Ái

Chương 286



Nói là mật thất, thực ta chỉ là chỉ là một căn phòng đá rộng chừng năm mét vuông, nhưng, Lâu Thất hoài nghi, căn phòng đá này thực chất dùng để cất giấu đồ, còn như cất giấu thứ gì á, hãy trông xem ba cái kệ được xây bởi các tấm đá và mấy hàng dãy để chai lọ phía trên là biết. "Lẽ nào chủ nhân ở đây là một dược sư sao?" Lâu Tín tiên phong xem mấy cái chai lọ đó nhưng điều khiến người ta cảm thấy kỳ quái là đó đều là những cái bình rỗng.

"Rất có khả năng đây là tên pha chế độc dược biến thái". Lâu Thất nói.

Nếu không thì những bông hoa khổng lồ quái dị kia ở đâu mà ra.

Người này, cũng có thể hắn ta đam mê về các loại độc tố, thậm chí hắn ta còn là thiên tài biến thái chuyên thay đổi cấu trúc gen thực vật. Nhiều khi, ranh giới giữa thiên tài và tên tâm lý biến thái vô cùng mỏng manh.

Nhưng những thứ này chẳng hề liên quan đến bọn họ, quan trọng nhất bây giờ đó là nhanh chóng tìm ra Thốn U Quả rồi sau đó ra ngoài,ở trong này lâu như vậy, không biết tình hình bên ngoài ra sao. Hơn nữa, ở trong đây cũng chẳng có đồ ăn, trước đó bọn họ mỗi người chỉ ăn có một con cá trắm nhỏ xíu, chẳng biết tiêu hóa hết từ bao giờ rồi. Bây giờ bọn họ đói đến xanh cả mắt, thi thoảng lại nghe thấy tiếng bụng réo òng ọc của ai đó.

" Chia nhau ra tìm". Trầm Sát ra lệnh.

Tia sáng dần mờ đi,bọn họ thắp những ngọn đèn dầu trên tường, dường như màn đêm tĩnh mịch đang tìm đến. Lâu Thất cầm cái bình lên, đang định mở nắp ngửi xem còn mùi vị gì bên trong hay không, vừa cúi xuống Trầm Sát liền nhào tới áp sát vào người nàng,vòng tay ôm lấy nàng vào trong lòng.

Nàng cảm thấy có điều gì đó không đúng, tim đập não rung một chút, nhẹ nhàng nói:" Hôm nay mười lăm rồi sao?"

"Ừm"

Thân thể Trầm Sát đột nhiên căng lên, may thay lúc này có nàng ở bên canh, ôm nàng vào trong lòng, cơn đau chưa kịp dâng lên bỗng chốc đã chìm xuống. Như vậy thật tốt, chàng không cần phải uống máu của nàng nữa.

Ôm nàng trong lòng có thể tiết chế cơn đau, cách này, chàng thích.

Nguyệt và Trần Thập bọn họ đều quay ra nhìn, sau đó cùng thở phào. Cái muốn thấy cũng đếu thấy rồi. Ở trong này không phân biệt được ngày đêm, bọn họ dường như quên hôm nay đã là ngày mười lăm rồi.

Tiếp đó, Tiêu Vọng- kẻ bị ép phải đứng im trong góc và không được cử động,hắn ta phát hiện ra một một chuyện khiến hắn ta cảm thấy có chút quái dị,tất cả mọi người đều đang lùng sục khặp nơi để tìm Thốn U Qủa, chỉ có Trầm Sát dường như chẳng hề có chút quan tâm đến việc này, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ tầm thường, cứ dính chặt lấy Lâu Thất, một tay vòng qua ôm eo người đẹp không rời.

Hắn ta hoài nghi,loại đàn ông chỉ biết nghĩ đến nữ sắc như vậy, thực sự làm được nghiệp lớn sao?

"Cô nương, qua đây xem có phải Thốn U Quả không?" Trần Thập đột nhiên gọi lại.

Lúc này, Trần Thập lại đang gập người quỳ xuống ở phía sau một kệ đá ở phía trong.

"Để ta xem xem". Mãi vẫn chẳng tìm được vật gì, lúc này đột nhiên Lâu Thất phấn chấn trở lại, lập tức lao qua bên đó, suýt chút nữa thì hất Trầm Sát ra.

Trầm Sát giơ tay tóm lấy cổ áo đằng sau của nàng, sắc mặt tối sầm, tỏ vẻ không hài lòng. " Thứ đó quan trọng hay bổn Đế Quân quan trọng?"

Làm dẫn dược của chàng mà như vậy thật là không có trách nhiệm gì cả.

Lâu Thất vốn định lao tới nhưng kịp phản ứng lại, nhưng động tác của Trầm Sát còn nhanh hơn,tay tóm lấy cổ áo của nàng kéo lại vào trong lòng, nàng cũng thở phào ra một tiếng. Có thể do ở trong này mấy ngày thấm mệt rồi, cho nên có chút sốt ruột.

"Đi, chúng ta cùng đi, cùng đi." Nàng ngẩng đầu nhìn chàng lè lười cười đáng yêu, chủ động cầm tay chàng để vòng qua ôm lấy eo mình.

Nguyệt và mọi người không dám cười,Lâu Thất thật không nghiêm chỉnh chút nào, mà nàng ta că bản cũng không để ý đến cái nhìn của người khác. Nếu không á, làm gì có con gái nhà ai lại chủ động như thế chứ,cho dù có lý do chính đáng đi chăng nữa nhưng mà cử chỉ hành động như vậy cũng thật phóng khoáng quá đi mà.

Trần Thập trước đó hoàn toàn không phát hiện ra một khóm cây giống như đã chết héo,chỉ đến lúc không cẩn thận chạm vào cái bình trên kệ, khiến nó rơi xuống, hắn nhanh chóng dùng mu bàn chân đỡ lấy nó nhưng không thấy vỡ nát, liền cúi người xuống nhặt lên thì mới phát hiện ra.

Đó là một cây dạng lá có hình dáng hơi giống dòng Linh Chi,nhìn rõ ràng đã héo khô rồi, một chút màu xanh cũng không thấy, toàn thân màu nâu xám, viền lá nhuộm một lớp màu đen.Tuy nhiên nhìn không hề xấu, ngược lại còn cảm thấy cổ xưa kì bí, viền màu đen đó giống như nước mực. Nó thật đẹp và chỉ cao khoảng 20 cm, nhưng lá của nó lại rất nhiều, từng lớp từng lớp, giống như một khóm Linh Chi mọc tụm lại một chỗ.

Ở trên cũng rẽ làm ba nhánh, mỗi nhánh mọc một trái quả.

Trái quả đó toàn thân đen nhánh, giống như quả nho đen, trái quả ở chính giữa có màu đen vô cùng tinh khiết, màu đen này giống như quả đã hoàn toàn chín, còn hai quả bên trái và bên phái màu đen của nó vẫn còn pha chút xanh xanh.

" Thú thực ta cũng chưa từng thấy Thốn U Quả ". Lâu Thất ngẩng đầu nhìn Trầm Sát nói. Trầm Sát thì lại thản nhiên nói:" Đây là Thốn U Quả".

" Người thấy rồi sao?"

"Chưa từng". Trầm Sát nhìn trái Thốn U Quả đó ánh mắt băn khoăn," Nhưng có người đã từng cho ta xem ảnh của Thốn U Quả"

Lâu Thất ngây người,hỏi với theo:" Lưu Vân Tiên Tử"

Lúc này đến lượt Trầm Sát ngây ra,im lặng nhìn nàng một lúc, sau đó mới từ từ gật gật đầu."Ta và cô ta từng có một giao dịch"

Về giao dịch giữa Trầm Sát và Tố Lưu Vân, Lâu Thất tuy hiếu kỳ những cũng sẽ không hỏi vào lúc này.

"Trần Thập,lấy ba cái bình nhỏ nhất đến đây."

"Vâng." Trần Thập nhanh chóng mang đến ba cái bình nhỏ, Lâu Thất giơ tay hái lấy Thốn U Quả đó, nhưng nào ngờ, khi tay nàng mới vừa chỉ chạm vào trái quả đó, nó liền rơi ngay xuống dưới đất,vỏ bì đột nhiên nứt toác ra, nước quả từ bên trong chảy ra ngoài,rất nhanh thấm vào nền đất,trước mặt họ, dư lại chỉ còn một lớp vỏ màu đen.

Lâu Thất kinh ngạc, căn bản phản ứng không kịp.

"Trầm Sát,ta làm hỏng một quả rồi" Nàng mặt mũi sầu thảm, cảm thấy đau buồn tột cùng, đây là dẫn dược của Trầm Sát, hơn nữa chàng còn có thỏa thuận gì đó với Tố Lưu Vân,bây giờ lại bị nàng làm rơi một quả.

Trầm Sát chỉ đưa mắt lướt qua mặt đất, dường như chẳng có gì đáng bận tậm:" Không phải vẫn còn hai trái sao?"

Lâu Thất khẽ thở dài, nhìn hai trái quả còn lại," Nhưng mà tay không chạm vào được, ta cũng không biết phải làm sao để hái xuống".

"u ư u " Tiêu Vọng bị điểm á huyệt (huyệt câm)ngồi đó đột nhiên có chút kích động.

" Gỉải huyệt cho hắn."Trầm Sát nói.

Nguyệt giải á huyệt của hắn, Tiêu Vọng hít lấy hít để, suýt chút nữa thì làm hắn bức bối đến chết." Đế Phi,Thước U Qủa không thể trực tiếp dùng tay hái, càng không thể dùng bình cứng để đựng".

Lâu Thất quay lại trợn mắt nhìn hắn:"Thế sao ban nãy ngươi không nói."

"Ban nãy tiểu nhân nhất thời quên mất."Tiêu Vọng từ trong ngực lôi ra một chiếc hộp thổ cẩm kì quái"Đây là của đại công chúa đưa cho tiểu nhân, đại công chúa bảo rằng, Thước U Qủa nhất định phải được đựng trong loại hộp sợi kim tằm này, bên ngoài vỏ hộp làm bằng vàng,bên trong là Sợi kim tằm.

Nguyệt nhận lấy chiếc hộp đó,chuyển đến cho Lâu Thất.

Chiếc hộp đó nằm vừa gọn lòng bàn tay, vô cùng tinh xảo, bên ngoài là một lớp thổ cẩm bọc lấy chiếc hộp vàng, vừa mở ra, bên trong lót sợi tơ tằm tinh mịn, nhìn giống như một lớp vải bông.

" Đây là sợi Kim tằm."

" Đích thực là sợi Kim tằm." Trầm Sát liếc mắt nhìn, không có phản ứng gì đặc biệt.Nhưng Lâu Thất thì lại biết rõ về sợi Kim Tằm, Kim tằm là một loại trùng tử cực kì khó kiếm ở Nam Cương. Tằm không khó tìm, Kim tằm thì lại là vua các loại tằm, trong trăm vạn con tằm mới tìm được một con, không những vậy 1 năm nó chỉ nhả tơ một lần,lượng tơ đó có lẽ chỉ đủ nó dùng cuốn lấy kén.

Do vậy có thể thấy, một chút tơ Kim tằm trong chiếc hộp vàng này thôi cũng quý báu đến nhường nào.

Lần này Bắc Phù Dung cũng chịu khó đầu tư chơi lớn đó.

Chỉ là cô ta không ngờ rằng, Thước U Quả sẽ chẳng được mang về. Do cô ta giao vào tay Trầm Sát,có nghĩa là,chiếc hộp vàng này, chiếc hộp sợi Kim tằm này,coi như cô ta mất trắng rồi.

Lâu Thất quay mặt cười khúc khích, đối với những chuyện mà ăn chặn người khác như này nàng ta cảm thấy vô cùng thích thú.

Kê hộp gần sát lại, nhẹ nhàng ấn vào nhánh có trái Thốn U Qủa đó, hai trái quả nhẹ nhàng rơi lên trên sợi Kim tằm.

Nàng đưa chiếc hộp cho Trầm Sát, Trầm Sát liền nói:" Nàng cầm lấy".

Lâu Thất nghe Trầm Sát nói liền nhét chiếc hộp vào trong thắt lưng.

" Tiêu Vọng, lát nữa ngươi biết lối ra chứ?" Vì Tiêu Vọng dù sao cũng có chút tác dụng, còn hiến nạp chiếc hộp này, cho nên Lâu Thất cũng từ bỏ sát ý đối với hắn.

Tiêu Vọng gật đầu lia lịa.

Có hắn ta chỉ đường,cuối cùng buổi trưa ngày hôm sau bọn họ cũng thoát ra được bên ngoài từ một khe cửa hang động bị che kín.

Phía bên ngoài ành mặt trời tươi sáng, không khí tươi mát hơn nhiều,tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Đặc biệt là khi nhìn thấy con đường không xa đằng kia có xe bò xe ngựa và người qua lại, bọn họ mới thực sự cảm nhận được sự sống.

Nơi đây không còn thuộc địa phận của Dịch Vương Hành Cung nữa rồi,nhưng cách thành Nặc Lạp tcũng không xa, vì từ đây bọn họ có thể nhìn thấy thành Nặc Lạp.

Phía dưới núi may sao có một quán trà

" Mau xuống núi thôi, xem có đồ ăn thức uống gì ngon không". Lâu Thất cảm thấy đói hoa hết cả mắt.

Đám người này quả thật giống như sơn phỉ vậy, tuy đói đến hoa nỗi hoa hết cả mắt, nhưng vừa nghĩ đến sắp có ăn thì phi nhanh như bay xuống núi.

Quán trà ở đây kì thực làm ăn cũng không được tốt, bởi vì nó cách thành Nặc Lạp cũng không xa, đa số những người qua đường đều nhanh nhanh chóng chóng để kịp vào thành,đến lúc đó thì lo gì không có đồ ăn thức uống. Cho nên những người qua đường dừng chân ở lại đây,dường như đều là những người đói khát mệt đến mức không chịu nổi nữa, nhìn thấy thành Nạc Lạp trước mắt kia rồi,vẫn còn thời gian nên ghé vào nghỉ ngơi chút.

Quán trà do hai ông cháu trông coi, ông khoảng năm sáu mươi tuổi, cháu gái mười hai mười ba tuổi, y phục của hai người đều có chỗ vá, nhưng xem ra rất sạch sẽ.

"

" Ông ơi, chỉ còn hai chiếc bánh bao và mười một quả trứng luộc,có cần phải chuẩn bị thêm không ạ?" Cô bé với khuôn mặt thanh tú đáng yêu nói với ông mình đang ở đó pha trà.

Lúc này, phía bên ngoài quán trà có mấy người xông tới,một giọng nói trong trẻo vọng tới tai cô bé.

" Em gái, bánh bao và trứng luộc chúng ta lấy hết nhé."

Nhưng,khi âm thanh này vừa vọng đến thì lại có tiếng nói lanh lảnh của phụ nữ từ đâu vọng lại:" Này, tiểu nha đầu, đem bánh bao và trứng luộc qua đây."

Cô bé ngây người.

Âm thanh vọng đến phía trước đương nhiên là của Lâu Thất,nàng vốn lo ngại quán trà nơi đây chỉ bán nước chứ không có đồ ăn, đến nơi nghe thầy cô bé nói như vậy thì vui mừng, không quan tâm có bao nhiêu bánh bao với trứng gà, đều đặt hết luôn rồi tính sau. Nào ngờ,còn có kẻ tranh giành với mình.

Quay đầu lại nhìn, nàng thấy một chiếc xe ngựa đang phi nhanh đến.