Đế Vương Sủng Ái

Chương 385



Hách Liên Quyết giơ tay chộp lấy nàng, nhưng hắn không ngờ được thực lực Lâu Thất biểu hiện ra lúc trước hoàn toàn không phải là thực lực thật sự của nàng, hắn giơ tay ra nhưng lại đánh giá thấp tốc độ của nàng. Lâu Thất đã giống như một làn khói, lướt nhanh về phía lối đi bằng dây leo kia, thoáng cái lại không thấy hình bóng nữa.

Hắn hơi sửng sốt, ánh mắt cũng tối sầm lại.

Không ngờ nàng lại có nội lực và khinh công mạnh như vậy. Hắn đã coi thường nàng rồi. Nàng có võ công tốt như vậy, không ngờ lúc trước luôn giả vờ nhát gan, giả vờ khiếp sợ, ngụy trang để lừa hắn.

Hách Liên Quyết vốn nên tức giận, nhưng không biết vì sao, trong đầu hắn lại hiện lên đủ các biểu cảm của nàng, hai mắt linh động của nàng, bộ dạng nàng chơi xấu ngồi dưới đất, nàng tùy tiện gọi thẳng tên của hắn. Sau đó hắn phát hiện mình không thể giận được nữ tử kia.

Lâu Thất đúng không?

Bổn vương thật sự có hứng thú với nàng rồi.

Gương mặt Hách Liên Quyết lạnh xuống, liếc nhìn người nam nhân vừa đột nhiên lao tới, người kia nhìn thấy ánh mắt hắn lại nhanh chóng ngã trên mặt đất: "Công tử, công tử hãy thả ta ra, ta chỉ là thợ săn lúc trước không cẩn thận rơi vào chỗ này thôi." Người này còn chưa nói hết lời thì một thanh kiếm mỏng đã nhẹ nhàng bay một vòng lướt qua cổ của hắn. Cổ của người đó lập tức lại xuất hiện một vòng vết máu, hai mắt hắn hoảng sợ trợn trừng, cơ thể lại nặng nề ngã xuống, ầm một tiếng.

"Thợ săn à? Tưởng bổn vương là kẻ ngốc sao?"

Hách Liên Quyết cười lạnh, chậm rãi nhìn lướt qua cái túi của người kia, hắn đưa tay kéo qua. Hắn vừa mở ra lại nhìn thấy bên trong có mấy gốc thảo dược quý hiếm, hắn nhìn ra được mấy gốc thảo dược này có thể chế luyện ra loại thuốc cực độc.

Bất kể vì nguyên nhân gì khiến người này trốn ở đây, hắn nhất định có bí mật gì đó không thể cho người khác biết, dù không liên quan tới bọn họ, nhưng người này đã nhìn thấy được bọn họ ở chỗ này thì Hách Liên Quyết sẽ không giữ lại tính mạng của người này.

Hách Liên Quyết không sợ Trầm Sát, nhưng cũng không muốn gây phiền toái, có thể lặng lẽ dẫn Lâu Thất rời khỏi Phá Vực là tốt nhất Tuy Lâu Thất là thị nữ của Trầm Sát, nhưng hắn luôn cảm thấy tính tình nàng đặc biệt như thế, Trầm Sát chưa chắc chỉ coi nàng là thị nữ bình thường.

Hách Liên Quyết tới Phá Vực cũng không hỏi thăm nhiều nên chỉ biết về Trầm Sát mà thôi, khi Trầm Sát làm ra những hành động như lập Đế Phi thì hắn còn đang ở trong núi sâu tìm kiếm khắp nơi về Tuyền Tâm dược nên không biết gì cả. Bằng không, chỉ nghe tên của Lâu Thất thì hắn đã phải biết được thân phận của nàng rồi.

Hắn thuận tay ném thảo dược kia đi, đuổi theo Lâu Thất. Động tác của hắn nhìn như chậm rãi, nhưng trong chớp mắt đã lao đi rất xa.

Lúc này Lâu Thất đang chạy như điên, bóng dáng nàng giống như làn khói lướt qua. Trước đó Hách Liên Quyết bị nàng làm cho mê hoặc, cho nên ban đầu khi ra tay muốn kéo nàng đã chậm lại nửa nhịp, nhưng chờ tới khi nàng tránh thoát thì hắn có thể phát hiện ra nàng che giấu thực lực của mình, đến lúc đó hắn sẽ cố gắng hết sức để đuổi theo, Hách Liên Quyết có nội lực cao hơn nàng, nàng chỉ hy vọng bóng đen kia có thể mạnh hơn, làm hắn tốn thời gian lâu hơn một chút.

Nàng cố gắng hết sức bay nhanh về cuối con đường, cuối cùng đã tới chỗ của Đại Bạch, nhưng không thấy bóng dáng của nó ở đó.

Đại Bạch đâu

"U U."

Lâu Thất kêu lên, cũng không biết U U chạy đi đâu nữa. Điều này thật sự khiến Lâu Thất vừa sốt ruột lại vừa vui mừng, nàng sốt ruột bởi vì không thấy bọn họ, vui vì điều này chứng tỏ Đại Bạch đã tỉnh lại, nó có thể bay được rồi.

Lâu Thất tiếp tục lao về phía trước, phát ra vài tiếng kêu bắt chước âm thanh của Đại Bạch.

Lúc này, nàng nghe được phía sau có tiếng trang phục bay trong gió, Hách Liên Quyết đã đuổi tới sát rồi.

"Đế Quân, thuộc hạ có cảm giác không ổn." Giọng nói trầm thấp của Thiên Nhất vang lên.

Trong bóng đêm tối tăm, trên Hoang Nguyên chỉ nghe được được tiếng gió thổi, có tiếng côn trùng kêu lên khe khẽ, có vẻ rất yên tĩnh, nhưng trong lòng bọn họ lại cảm thấy không ổn.

Bởi vì hai ba tháng nay, giữa Thất thành cùng Phá Vực thành vẫn luôn có người đến người đi, có ngựa có xe qua lại, đường xá đã được tu sửa, nhưng vẫn chưa được sửa xong hoàn toàn, bọn họ đã đi qua đoạn đường được sửa.

Cho dù đoạn phía trước mặt còn chưa sửa xong, nhưng cũng đã tạo ra một con đường rộng bằng phẳng đủ để xe ngựa qua lại, hai bên đường có cỏ đuôi chó cao tới nửa người đang lay động trong gió đêm. Lúc này ánh trăng ló ra từ phía sau đám mây, trong nháy mắt chiếu ánh sáng rực rỡ xuống khắp mặt đất.

Đúng vào lúc này, cỏ đuôi chó ở hai bên đường chợt có khí tức hơi hỗn loạn, chính bởi vì điều này khiến bọn họ cảm thấy không ổn.

Trầm Sát tất nhiên cũng nghe ra được, sắc mặt hắn lạnh lùng, thoáng cái đã có một ngọn lửa giận bốc lên. Có người muốn giết hắn. Thật ra hắn đã sớm quen với điều này, nhưng những người này lựa chọn vào thời điểm này làm hắn nổi giận, bởi vì bọn họ sẽ lãng phí thời gian của hắn, làm cho hắn không thể sớm chạy tới Cầm Sơn.

Có lẽ Thất Thất còn đang chờ hắn.

Thiên Nhất vừa rồi nói vậy là sợ hắn quá khẩn trương và sốt ruột mà bỏ quên, nên muốn nhắc nhở hắn, đồng muốn hỏi xem hắn sẽ tính xử lý thế nào, nhưng không ngờ Trầm Sát đã ra tay.

"Keng!" một tiếng, thần binh bảo kiếm đã được rút ra khỏi vỏ, xung quanh tập trung hơi lạnh đầy uy nghiêm và đáng sợ. Không chờ bọn họ kịp phản ứng, Trầm Sát đã giơ cao trường kiếm lên, chém một kiếm về phía bụi cỏ bên phải.

Kiếm khí rất đáng sợ khiến cả mảng lớn cỏ đều bị chém đứt, rơi xuống, mười mấy bóng người vội vàng lao đi, có mùi máu bay ra.

"Đây là binh khí gì vậy?"

Có người không nhịn được hét lên.

Nó quá đáng sợ, quá kinh khủng, một kiếm này của Trầm Sát đã giết chết năm người một lúc.

Bọn họ gồm hai mươi người mai phục ở nơi đây, thoáng cái chỉ còn lại mười lăm người.

Tất cả đều đồn Đế Quân Phá Vực là kẻ hung bạo đáng sợ, hiện tại bọn họ mới phát hiện hắn còn đáng sợ hơn bọn họ tưởng tượng.

Trầm Sát ngồi ở trên ngựa, một tay cầm kiếm, dưới ánh trăng sáng, lưỡi kiếm ánh lên ánh sáng màu đen và hơi thở chết chóc làm cho người ta thấy rợn tóc gáy.

"Lãng phí thời gian của bổn Đế Quân thì các ngươi đáng chết." Trầm Sát lập tức phi thân lên, chiếc áo bào màu đen bào bay phất phới, động tác nhanh vô cùng, khi những người này còn chưa hạ xuống đất thì hắn đã xông tới, lạnh lùng nói: "Giết."

Trường kiếm lại một lần nữa vung ra, mang theo sự lạnh lùng và tàn khốc...

Thiên Nhất và Địa Nhị đều đã rút trường kiếm ra, lao về phía bên đó.

Bọn họ vẫn không hay biết gì về đám người mai phục ở bên này.

Chờ tới khi người bên này lao ra khỏi bụi cỏ, bọn họ mới phát hiện không ngờ là đây một nhóm người khác.

Đồng thời có những thế lực khác nhau cùng mai phục ở đây khiến Thiên Nhất và Địa Nhị lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lúc này bọn họ đã không có thời gian để suy nghĩ, chỉ còn biết chém giết.

"Các huynh đệ không cần phải sợ, nếu không giết được Trầm Sát thì sau này hắn chắc chắn sẽ cưỡi ở trên đầu chúng ta mà làm mưa làm gió mất."

"Giết chết hắn, chúng ta trở lại sẽ là người có công lớn."

Cho dù trong lòng khiếp sợ, nhưng lúc này bọn họ không thể lùi bước nữa, nếu không phải hắn chết thì người muốn bọn họ giết Trầm Sát sẽ tuyệt đối không buông tha cho bọn họ.

Từ trước tới nay tất cả đám người muốn giết chết Trầm Sát đều chưa từng có một ai có thể trốn thoát được, toàn bộ đều bị tiêu diệt. Đây cũng là lý do truyền ra việc Trầm Sát hung bạo và tàn nhẫn.

Nhưng hiện tại hắn chỉ dẫn theo hai người, mà người của hai bên bọn họ cộng lại có tới bốn mươi mấy người, bọn họ vẫn có cơ hội rất lớn.

"Liều mạng."

Trên mặt hơn mười người đều rất hung ác, bọn họ cùng lao về phía Trầm Sát, dường như không muốn sống nữa.