“Trầm Sát.” Trương Mệnh nghiến răng nghiến lợi, vì sao mình vẫn gặp phải hắn chứ?
“Ngươi quả nhiên không chết.”
Trầm Sát không quan tâm tới biểu cảm đang giống như muốn ăn tươi nuốt sống mình của hắn, hơn nữa tạm thời cũng không dự định để ý đến hắn.
Trương Mệnh xiết chặt quả đấm rồi đột nhiên cười: “Bổn tôn còn muốn xưng bá Phá Vực, làm sao có khả năng chết dễ dàng như vậy được. Ngược lại, tất cả đám người các ngươi đều chờ bị những vật nhỏ này…”
“Nói nhảm nhiều quá.”
Trầm Sát chưa dứt lời, hai chân chợt giẫm mạnh xuống, tảng đá lớn đang bay lơ lửng ở phía trên đột nhiên từ từ hạ xuống.
“Ngươi muốn làm gì?” Trương Mệnh khiếp sợ.
“Thứ này từ đâu tới thì sẽ trở về nơi đó.” Trầm Sát lạnh lùng nói. Nội lực của hắn truyền được dưới chân và lại giẫm mạnh xuống, tốc độ tảng đá lớn hạ xuống đã nhanh hơn rất nhiều, thoáng cái lại thấp hơn bề mặt của hố.
Cho dù từ những quả cầu nhỏ màu đen nổ tung vẫn có quái vật nhỏ nhảy ra, nhưng lại bị ép xuống hố, những quái vật nhỏ vừa vỡ ra đều rơi vào trong hố, căn bản không có cách nào nhảy ra được. Kỳ lạ hơn là bọn chúng cũng không có ý định sẽ nhảy lên trên tảng đá lớn này, thật giống như phía trên này là ánh sáng, phía dưới là bóng tối, bóng tối vĩnh viễn sẽ không chạy đến bên phía ánh sáng vậy.
“Ngươi điên rồi, ngươi điên rồi.” Trương Mệnh tức giận nhảy lên: “Ngươi ép thiên thạch xuống thì bản thân ngươi cũng đừng mong lên được.”
“Bổn Đế Quân còn cần ngươi phải lo lắng sao?” Trầm Sát liếc nhìn hắn: “Thiên thạch sao? Ngươi đúng là may mắn, chỉ tiếc là gặp phải bổn Đế Quân.”
Thiên thạch là một loại đá bay bên ngoài bầu trời, nghe nói nó vốn có năng lượng thần kỳ, rất nhiều người đều muốn có được nó. Không ngờ dưới Hố trời này lại có một tảng lớn như vậy.
Nếu như Lâu Thất ở nơi đây, nàng nhất định sẽ bĩu môi nói, thiên thạch gì chứ, cũng chỉ là thiên thạch mà thôi, có người nói có vài thiên thạch mang theo vật chất mang tính phóng xạ, nó sẽ rất nguy hiểm cho cơ thể người tiếp xúc nhiều với nó.
Rất có khả năng những quái vật nhỏ bám vào phía dưới thiên thạch này là côn trùng bị phóng xạ làm cho biến dị.
“Đế Quân.”
Đám người Lâu Tín đều kinh ngạc kêu lên thành tiếng, bởi vì lúc này bọn họ đứng ở phía trên đã không nhìn thấy được Trầm Sát và Trương Mệnh, tảng đá lớn kia đã bị Trầm Sát cố gắng ép xuống, hạ xuống rất nhiều.
Bọn họ ở phía trên chỉ cần dùng lửa đốt những quái vật nhỏ còn lại là được, sẽ không có con quái vật mới nổ tung xuất hiện nữa.
Đám người Ưng đã tìm được củi đốt thành đuốc, lao vọt trong trận doanh, rất nhanh lại đốt cháy hết những quái vật nhỏ kia.
Tiểu Ngưu và Ấn Dao Phong đứng ở phía sau, đang không ngừng quay đầu nhìn xung quanh.
“Đế Phi đi đâu rồi? Sao nàng còn chưa tới vậy?”
Tiểu Ngưu an ủi nàng nói: “Đế Phi nương nương nhất định sẽ về mà, không có việc gì đâu.”
Trong hố, Trương Mệnh nhìn đỉnh đầu rồi cắn răng một cái, hắn không chơi với tên biến thái Trầm Sát này nữa, cứ đi lên trước rồi nói sau! Nhưng hắn vừa muốn di chuyển thì Trầm Sát lại đánh qua một chưởng, hắn không thể không tránh né, nhưng bởi vậy lại thiếu chút nữa rơi xuống khỏi tảng đá lớn, toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh.
“Trầm Sát! Ngươi không nên quá khinh người như vậy!”
“Bổn Đế Quân thích khinh người đấy, ngươi làm gì được ta?” Trầm Sát vẫn thản nhiên nói ra những lời kiêu ngạo khiến người ta tức ứa máu.
Hắn lại giẫm mạnh chân, dường như chân hắn có sức nặng nghìn cân, làm cho tảng đá lớn chậm rãi hạ xuống, nhưng hai tay lại vẫn thả lỏng, hắn muốn đối phó Trương Mệnh cũng không có gì khó khăn.
Hơn nữa, hắn liếc mắt đã nhìn ra được, trước đó Trương Mệnh bị hắn đánh trúng một chưởng thật sự đã nội thương rất nặng, bây giờ còn chưa khỏi.
“Trầm Sát, chúng ta có thể từ từ nói chuyện được không? Ta biết bí mật liên quan tới Hoang Nguyên của Phá Vực, chuyện liên quan đến năm mươi vạn binh!” Sau khi Trương Mệnh nói ra những lời này, tâm trạng hắn rất phức tạp, hắn không biết mình nói ra chuyện này là đúng hay sai, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể lấy bí mật này để đổi lại mạng sống của mình.
Mất mạng thì cái gì cũng không còn, hắn còn ôm bí mật làm gì nữa.
Hắn tin chắc bí mật này đủ để thu hút Trầm Sát.
Quả nhiên, Trầm Sát vốn có định đâm tới một kiếm chợt dừng lại, mũi kiếm chỉ cách ngực hắn có hai tấc.
“Năm mươi vạn binh sao?”
Bí mật này thật sự làm cho Trầm Sát giật mình. Phải biết rằng, hiện tại trong tay hắn chẳn qua chỉ có mười lăm mười sáu vạn binh, cộng thêm đội quân tinh nhuệ cũng chỉ là năm vạn, mặt khác, nửa năm qua, vừa tuyển thêm mười vạn, nhưng sức chiến đấu vẫn không đủ dùng.
Nếu như lại có năm mươi vạn binh, như vậy hắn có thể chống lại bất kỳ một quốc gia nào.
Trên tay không có binh sĩ thì giống như một nữ tử giỏi nấu nướng lại không có gạo vậy.
“Bổn tôn cần gì phải lừa ngươi.” Lúc này Trương Mệnh cũng bất chấp tất cả, nếu đã nói ra, dù sao cũng phải thuyết phục được Trầm Sát: “Nếu không có binh lính, bổn tôn chỉ có một mình làm sao có thể nghĩ đến việc kéo ngươi xuống để chính mình làm chủ nhân Phá Vực được?”
“Nói đi.”
Trương Mệnh rất tức giận, hắn rất ghét vẻ mặt và giọng điệu của Trầm Sát, luôn cao cao tại thượng! Rõ ràng hắn mới là người có khả năng trở thành chủ nhân Phá Vực! Tên này thật đáng chết: “Ở đây thật sự không có tiện nói chuyện, không bằng chúng ta đi lên trên rồi nói tiếp?”
Với độ cao này, bọn họ vẫn có thể đi lên, nếu hạ thấp nữa thì bọn họ sẽ không bao giờ lên được nữa.
Trầm Sát lại không khẩn trương, hắn cúi đầu liếc nhìn Trương Mệnh: “Năm mươi vạn binh ở đâu?”
“Chúng ta đi lên trên rồi nói chuyện.” Trương Mệnh trừng mắt nói với hắn: “Nếu không đi lên, bổn tôn tuyệt đối sẽ không nói.” Người giống như Trầm Sát luôn buồn giận vô cớ, có thể lập tức ra tay giết hắn, khí thế giết chóc càng nặng hơn, thỏa thuận quân tử với hắn chỉ là chuyện nực cười. Hắn chỉ có thể nắm chặt lấy cọng rơm cứu mạng này.
Muốn lên cũng được thôi: “Xử lý thiên thạch này thế nào?”
Vừa nghe hắn hỏi về chuyện này, Trương Mệnh lại muốn nôn nửa, ban đầu hắn muốn dùng mấy thứ dưới tảng đá này để giết chết đám người Trầm Sát, hắn mất rất nhiều công sức để làm cho tảng đá lớn bay lên, bây giờ lại thành công dã tràng. Nhưng để không phải chết ở đây, hắn đành phải nói ra sự thật.
“Chỉ có phía trên hố này nó mới có thể nổi lên, xuống chút một chút nữa sẽ mất đi sức nổi, thiên thạch sẽ tự mình rơi xuống.” Sau khi rơi xuống vốn sẽ có mấy chỗ cột đá tự nhiên nhô ra ở dưới hố, nhưng mấy chỗ cột đá này đã bị hắn giải quyết hết, ban đầu hắn chỉ nghĩ cố gắng leo lên, không nghĩ tới mình xử lý xong mấy cột đá thì thiên thạch lại nổi lên, sợ bên ngoài có vấn đề nên hắn mới nằm xuống giả chết.
Ai bảo bây giờ hắn bị nội thương nghiêm trọng chứ?
Trầm Sát biết lúc này hắn không có khả năng nói dối, một tay nắm cổ áo của hắn, dưới chân đạp mạnh, tảng đá lớn kia lao xuống dưới, hắn mượn lực nắm lấy Trương Mệnh bay thẳng lên.
“Đế Quân lên rồi.”
Bên ngoài, tất cả mọi người đều nhìn Trầm Sát đầy sùng bái, giống như hắn là thiên thần với khí thế lôi đình, lấy sức một người lại đạp cho đám quái vật nhỏ màu đen làm bọn họ cảm thấy vô cùng khiếp sợ phải trở về trong hố.
Vừa rồi, số lượng quái vật nhỏ ở bên ngoài cũng không nhiều, hai mươi mấy người cùng ra tay đã nhanh chóng thiêu chết bọn chúng.
“Đế Quân thật mạnh mẽ.” Ánh mắt Tiểu Ngưu sáng ngời, thì thào nói.
Ấn Dao Phong khẽ gật đầu, trên mặt nàng cũng đầy vẻ si mê, nàng vẫn biết Đế Quân mạnh mẽ, chỉ tiếc Đế Quân đã có Đế Phi, hơn nữa còn không muốn nạp phi nữa, bằng không nàng thật sự không nỡ buông tha.
Nàng theo bản năng nhìn về phía Trần Thập, lại thấy hắn liên tục nhìn lại phía sau.
“Trần đại ca, đại ca tìm gì vậy?”
“Cô nương còn chưa trở về.” Trần Thập hơi lo lắng, người khác chỉ thấy Đế Quân mạnh mẽ nhưng hắn lại biết tối hôm trước cô nương vẫn luôn thay Đế Quân vẽ huyết trận áp chế, huyết trận vẫn chưa hoàn thành, nếu như lát nữa Đế Quân gặp chuyện không may thì phải làm sao?
Ấn Dao Phong không suy nghĩ nhiều, chỉ cười gượng: “Trần đại ca không cần lo lắng cho Đế Phi như vậy, nàng rất lợi hại.”
Trần Thập không giải thích.
Trầm Sát đưa tay liên tiếp điểm mấy huyệt lớn trên người Trương Mệnh rồi mới thả hắn ra.
“Phụt.”
Trầm Sát phun ra một búng máu, thân hình lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã xuống, may mắn được Ưng đỡ lấy.
Trương Mệnh hơi sửng sốt, đột nhiên hiểu ra: “Ngươi cũng bị thương sao?”
Đáng chết, nếu sớm biết Trầm Sát cũng bị thương, vừa rồi hắn liều mạng có lẽ có thể chạy thoát rồi. Nhưng bây giờ huyệt lớn trên toàn thân hắn đều bị Trầm Sát sử dụng thủ pháp độc môn khống chế, hắn không còn cách nào nữa.
“Chủ tử, bây giờ ngài thấy thế nào?” Ưng đỡ Trầm Sát Đến dưới một thân cây, để hắn ngồi dựa vào đó.
Trầm Sát không nói gì, kéo trang phục ra xem, hắn phát hiện ra màu sắc huyết trận từ vai tới trên cánh tay đã nhạt đi rất nhiều, thoạt nhìn giống như sắp biến mất vậy.
Thiên Ảnh lao ra: “Đế Quân, ngài không thể lại vận dụng nội lực nữa, Đế Phi vốn chưa vẽ xong huyết trận.”
Còn chưa có vẽ xong, thân thể hắn vẫn rất yếu đuối, lúc này hắn lại vận dụng nội lực, sẽ làm hiệu quả và tác dụng áp chế của huyết trận bị vỡ nát.
Có thể nói, vừa rồi nếu không phải Lâu Thất áp chế huyết trận, hắn hành động như vậy chắc chắn sẽ biến thành tượng băng.
“Để ý tới hắn.” Trước đó, Trầm Sát trước thật sự cố gắng chống đỡ, hắn vốn không thể cử động được, nhưng không ai nhìn ra thân thể hắn có gì không thích hợp trừ khi hắn thả lỏng.
Trương Mệnh đang hùng hùng hổ hổ lại bị Lâu Tín đá trúng á huyệt, ngay cả mắng cũng mắng không được: “Tìm sợi dây trói hắn lại.”
Nàng đột nhiên rời đi lâu như vậy mà vẫn chưa trở lại, hắn đoán chắc đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Vâng.”
Trần Thập vốn chỉ chờ mệnh lệnh này, vừa nghe hắn hạ lệnh, trong lòng Trần Thập lại thả lỏng, chuẩn bị rời đi, nhưng hắn vừa quay người đã thấy Lâu Thất giống như tiên nữ lướt tới.
“Lâm Thịnh Uy, tập hợp các thành viên trong đội, bây giờ ta dạy các ngươi một bùa chú lớn.”
Lâu Thất chưa đi tới đã lên tiếng trước, nàng vừa đứng lại, muốn nói chuyện với đám người Lâm Thịnh Uy, ánh mắt lại liếc nhìn Trầm Sát đang ngồi dựa vào gốc cây.
Vừa nhìn qua, nàng lập tức nổi giận, thân hình lóe lên, thoáng cái đã đến trước mặt Trầm Sát.
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt dường như có ngọn lửa đang nhảy nhót: “Nói, có phải chàng lại sử dụng võ công hay không?”
Ưng và Trần Thập lặng lẽ lùi lại hai bước, thái dương cũng đổ mồ hôi hột. Đây là tình thế hỏi tội, bọn họ vẫn nên tránh xa một chút, để tránh khỏi bị vạ lây.
Trầm Sát ngẩng đầu nhìn vào mắt Lâu Thất, chỉ cảm thấy đôi mắt của nàng thật đẹp, khóe miệng hắn cong lên: “Bổn Đế Quân không sử dụng võ công thì chẳng phải là kẻ vô dụng sao?”
“Chàng không thể nhẫn nhịn một lát sao? Chàng không sợ cả đời đều làm kẻ vô dụng à?” Lâu Thất giận tới phát điên lên, nàng chỉ rời đi có một lát mà hắn lại biến bản thân thành như vậy? Rõ ràng sắc mặt cũng tệ hơn. Chút tinh thần thật vất vả mới hồi phục được sau khi sử dụng huyết trận lại mất đi, nàng bước nhanh về phía trước, cởi cổ áo của hắn ra, quả nhiên thấy cả mảng lớn huyết trận từ vai tới cánh tay của hắn đã nhạt tới mức gần như không thấy vết tích nữa.
“Khốn kiếp!” Nàng nổi giận, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại ép xuống, nàng ghé sát vào người hắn mà nghiến răng nghiến lợi, tức giận mắng hắn rất khẽ, chỉ đủ hai người nghe được: “Chàng tưởng máu của bổn cô nương là nước à?”