Đế Vương Sủng Ái

Chương 459



“Tiểu Thất, muội không trò chuyện với đại ca trước được sao?”Lâu Hoan Thiên cất cao giọng, lại động vào vết thương, hắn hít vào hột hơi.

Hắn tưởng rằng Lâu Thất sẽ không nhịn được mà hỏi về chuyện của mẫu thân trước, lần này hắn trở về đã gặp được chuyện gì, sau khi nghe được chuyện của nàng mẫu thân có phản ứng ra sao, chẳng lẽ đây không phải là những chuyện mà nàng quan tâm nhất sao?

Lâu Thất nhìn về phía hắn, nàng khẽ mỉm cười: “Ca ca, có người bắt nạt ta.”

Có người lấn đến trên đầu nàng, ép cưới nam nhân của nàng, còn phái năm mươi tinh binh mang theo hàng chục hàng trăm quả Bách Phá Đạn tới để giết nàng, sao nàng có thể nhịn được.

Từ trước tới này nàng luôn có thù báo thù, có thể báo được thì sẽ báo trong ngày, không thể báo…

Những kiểu như Nạp Lan Họa Tâm, nàng chưa từng quên đi một ngày nào, chắc chắn sẽ có cơ hội.

“Cái gì? Ai dám bắt nạt muội?”

Vừa nghe thấy có người bắt nạt nàng, sắc mặt của Lâu Hoan Thiên lập tức trầm xuống: “Là kẻ nào?”

“Tùng Sơn Hổ Quân, nghe nói thiên kim của đại soái hổ quân muốn giành Đế Quân với muội, còn phái người tới giết muội.” Đây là lần đầu tiên Lâu Thất được hưởng thụ cảm giác đi mách lẻo, cầu xin phụ huynh, đôi mắt mỹ lệ vô song kia chớp chớp, như đang hỏi Lâu Hoan Thiên, ca ca, huynh không giúp muội đứng ra sao?

Sao Lâu Hoan Thiên có thể chống đỡ được, vốn hắn đã đặt muội muội bảo bối này ở trong tim, bây giờ nghe nói có người bắt nạt nàng, hắn lập tức nổi giận.

“Đúng là chán sống, đi, ca giúp muội đánh bọn chúng!” Nói rồi hắn liếc nhìn Trầm Sát: “Mặc dù tên này cũng thường thôi, nhưng Tiểu Thất nhà ta cũng không nói là không cần, không cho phép kẻ khác giành được!”

Khuôn mặt Trầm Sát đen sì lại, đây chẳng phải lời gì tốt đẹp đúng không?

Phía sau Cửu Tiêu Điện có một bên là nơi an táng cha mẹ của Trầm Sát… dù chỉ là quần áo và di vật. Một bên còn lại thì hoang vắng, chỉ là một mảnh rừng, trên sườn dốc có một cái đình sáu góc được xây bằng vật liệu thừa của lúc kiến tạo cung điện.

Thí nghiệm bom ở đây là thích hợp nhất rồi.

Cả đoàn người mong ngóng đi theo sau Lâu Thất.

“Đế Phi, có chuyện gì cần thuộc hạ không?” Thiên Nhất và Địa Nhị cũng theo tới.

Lâu Thất lắc đầu một cái, dùng nội lực của nàng mà không thấy có người ở trong cánh rừng hoang kia là được rồi, không cần chuẩn bị gì cả.

Thúc Trọng Châu đứng bên cạnh Nguyệt không nhịn được hỏi: “Một quả cầu nhỏ thế này, chẳng lẽ sẽ có uy lực mạnh lắm sao?”

Nguyệt còn chưa trả lời hắn, Lâu Thất đã kéo một cái chốt nhỏ trên quả cầu sắt ra, sau đó giơ tay ném quả cầu ra ngoài.

“Bùm!”

Một âm thanh cực kì lớn vang lên, kèm theo sự chấn động dưới chân, trên đinh còn rơi cả bụi xuống, khiến bọn họ giật cả mình.

Dù là đã có sự chuẩn bị từ trước, nhưng ai nấy đều kinh hoàng tới nỗi không nói ra nổi lời nào rất lâu.

Ở đằng kia, khói bụi còn chưa tan hết.

Lâu Thất liếc nhìn bọn họ, ánh mắt nàng rơi vào trên người Thúc Trọng Châu và Nguyệt, nàng nói với Thiên Nhất và Địa Nhị: “Hai ngươi với Nguyệt vệ và Trọng Châu công tử đi qua đó xem chút đi.”

Thấy ánh mắt tinh nghịch của nàng, bọn họ liền biết cái xem một chút mà nàng nói chắc chắn không chỉ là xem, nhưng dù biết là như thế, bọn họ vẫn nóng lòng xem sao.

Bốn người nhảy vào trong biển khói bụi đó.

Những người đứng trong đình vẫn có thể thấy được từng hành động của bồn người, nhưng nhìn một hồi bọn họ liền vô cùng hoảng hốt, bởi vì bốn người ở trong khói bụi như thể không nhìn thấy nhau vậy. Rõ ràng Thiên Nhất đứng ở đó, nhưng Thúc Trọng Châu lại đụng vào hắn. Nguyệt thì đưa hai tay quơ quơ trước mặt, dưới chân là một cái hố to vừa bị bom nổ ra, hắn lại như không nhìn thấy, đạp thẳng chân vào rồi ngã vào trong cái hố đó, bộ cẩm bào trắng tinh dính đầy bụi đất.

Mà Địa Nhị thì đứng im tại chỗ không nhúc nhích, hắn đang phiền não nhìn xung quanh, dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh.

Khói bụi đã tản đi, nhưng bọn họ vẫn còn như vậy, khiến cho những người đang quan sát trong đình rất nghi hoặc, chỉ có Trầm Sát nhíu mày hỏi: “Nàng dùng tam sinh hoa kia à?”

Lâu Thất gật đầu một cái: “Đúng vậy.” Thông minh thật đấy, chỉ một lát đã đoán ra rồi.

“Lợi hại quá.” Lâu Hoan Thiên nhìn Lâu Thất bằng ánh mắt sáng rực: “Tiểu Thất lợi hại thế cơ đấy!” Hắn có cảm giác thật tự hào.

Ngẫm nghĩ trong chốc lát, Trầm Sát bỗng cong bờ môi mỏng lên, dùng một tay nâng khuôn mặt của Lâu Thất lên, hôn vào môi nàng một cái.

Tốt, tốt lắm, đúng là thứ đồ tốt!

Bốn người ở đằng kia chỉ qua đó xem sao, chẳng phải kẻ địch của nhau, nơi này cũng không phải chiến trường, sẽ không có chuyện bọn họ vừa đụng vào nhau liền ra tay.

Nhưng nếu thứ này mà được dùng trên chiến trường thì sao?

Đầu óc của mấy người Nguyệt vẫn còn choáng váng, nhưng nhìn quả bom còn lại trong tay Lâu Thất, ánh mắt bọn họ sáng như sao.

“Thứ này không thể chế tạo hàng loạt được, ít nhất bây giờ không thể.” Trầm Sát tỉnh táo lại rất nhanh. Bom thì có thể chế tạo, nhưng lại không có tam sinh hoa.

Bây giờ bọn họ mà chế tạo một lượng lớn loại bom này, nhất định sẽ bị cả bốn nước để ý tới. Loại vũ khí này chắc chắn sẽ khiến bốn nước thấy hoảng sợ, có thể bọn họ sẽ nghĩ mọi cách để nghiên cứu bản mẫu để chế bom, cũng có thể sẽ tập trung lực lượng của bốn nước để tấn công Phá Vực.

Lúc này binh lực của Phá Vực còn chưa đủ manh, còn chưa thống nhất, nếu bọn họ nhúng tay vào thì hắn sẽ rất bị động.

Còn có một vấn đề nữa là, lực sát thương của loại đạn này quá mạnh, sẽ khiến máu chảy thành sông. Tuy rằng hắn không phải là người nhân từ gì, nhưng hiện tại Phá Vực đã không ổn định rồi, nếu còn gây ra thương vong khiến người đời hoảng sợ, dân chúng mà biết sẽ sợ hãi, hắn còn phải thu hút dân chúng tới Phá Vực cơ mà.

Thật ra thì Lâu Thất cũng không muốn chế tạo hàng loạt bom, những phiền toái mà việc thây xác phơi khắp nơi mang đến cũng rất làm người ta phải sầu não.

Nhưng người vẫn luôn tàn bạo như Trầm Sát lại có thể chống lại được sức hấp dẫn của loại vũ khí mạnh mẽ này thì đúng là hiếm thấy. Nàng nhìn hắn, cảm thấy rất là thích.



Giương hai cánh có thể che trời đậy đất, ưng vương kiêu ngạo kêu to một tiếng xẹt tới từ trên đỉnh núi, như một chiếc máy bay chiếc đấu, vô cùng uy phong. Cùng với sự bay lượn của nó, từng quả cầu sắt rơi từ trên trời xuống đất, tạo thành những tiếng nổ cực lớn, chỉ để lại những mảnh đạn nhỏ, long trời nở đất, tiếp theo còn có một mùi gì đó kì lạ lan ra rất xa.

Dưới chân núi có tiếng kêu gào của binh lính Phá Vực, giết giết giết! Âm thanh rung trời, khiến người ta run rẩy.

Cây đổ núi sập, mấy ngàn Hổ Quân chạy trốn tán loạn trên núi, đâm loạn vào bốn phía như những con ruồi mất đầu.

Bỗng có người bị nổ bay đi, phần tay chân đứt đoạn văng đầy trên mặt đất, những binh lính đó như bị mù tập thể, không thấy được cái hố trên mặt đất, không thấy người đang chạy tới từ phía đối diện, chỉ nghe thấy tiếng nổ mạnh vang lên bên tai, tiếng kêu đánh kêu giết, tiếng kêu thảm thiết, khiến trái tim người ta phải bàng hoàng.

Thỉnh thoảng ưng vương xà xuống đất cũng tạo thành sự hỗn loạn, đôi cánh lớn quật ngã một đám Hổ Quân, khiến chúng ngã nhào ra, lúc bò dậy rõ ràng bên cạnh còn có người nhưng lại không nhìn thấy. dưới tình huống này, bọn họ chỉ có thể rút kiếm, rút đao ra, không thấy ai cũng chém giết điên cuồng.

Lại không biết chỉ toàn đang giết người của phe mình.

Dưới chân núi, Ưng cưỡi ngựa đứng đầu trận, chỉ dẫn theo binh lính thỉnh thoảng gào thét mấy câu mà không ai phải ra tay Tất cả mọi người trợn to hai mắt nhìn cuộc chiến vô cùng đặc biệt này, trái tim nóng cháy cực kì.

Có ai mà thích đánh trận, có ai mà thích chém giết.

Lưỡi kiếm không dính máu, chỉ nhìn đối phương tàn sát lẫn nhau như thế này, mặc dù hơi tàn nhẫn vô liêm sỉ, nhưng mà…

Bọn họ thích.

Bọn họ thích, a ha ha ha!

Lúc Đế Quân cổ vũ tinh thần đã nói rằng đấy là công lao của Đế Phi! Nhờ Đế Phi mà bọn họ không bị thương, không mất mạng trên chiến trường cũng có thể lập được chiến công như vậy, đánh thắng trận chiến này!

Đế Phi vạn tuế!

“Không cần ra tay! Đừng đánh nữa! Trốn đi, trốn đi!”

Trên lưng của ưng vương, Cao Anh Anh nhìn từ trên cao xuống thấy rõ trận chiến hỗn loạn, quỷ quái này. Cô ta ra kêu thét kiệt lực, nhưng không một binh lính nào nghe thấy tiếng của cô ta. Cho dù nghe được thì lúc này cũng chẳng có ai nghe theo lệnh của cô ta cả. Thỉnh thoảng lại có bom nổ bay cả người đi, bọn họ không biết quả bom tiếp theo sẽ nổ ở đâu, trốn, trốn kiểu gì?

Cao Anh Anh nhìn một phó tướng đang chém đao về phía một binh lính của hắn, con mắt cô ta như muốn nứt ra: “Đừng!”

Đừng, bọn họ là Tùng Sơn Hổ Quân! Bọn họ là kì tích của cánh đồng hoang nơi Phá Vực này! Tại sao kết cục lại như thế…

Là Lâu Thất, tất cả là do nàng!

Cao Anh Anh ôm nỗi hận nghiêng đầu trợn mắt lườm Lâu Thất ngồi ở một bên. Hai cánh tay của Trầm Sát đang vây lấy nàng, hắn sợ nàng không chịu ngồi yên, bảo vệ nàng thật cẩn thận.

Mà cô ta lại bị Lâu Hoan Thiên giẫm một chân trên lưng, dù không rơi xuống, nhưng lại vô cùng nhục nhã. Cô ta là hòn ngọc quý trên tay đại soái của Tùng Sơn Hổ Quân, cô ta là nữ tướng của Hổ Quân, tương lai cô ta sẽ làm hoàng hậu, cho dù không được làm hoàng hậu, thì cũng sẽ thành công chúa! Phụ soái của cô ta sẽ đánh bại Trầm Sát, đánh bại Phá Vực, xưng đế lên ngôi! Cô ta sẽ là công chúa.

Hai con đường này, trong vô số ban đêm, cô ta đã từng chọn tới chọn lui, nhưng chưa từng nghĩ sẽ có kết cục thứ ba!

“Ai cho phép ngươi nhìn muội muội của bổn thiếu chủ như vậy?” Chân của Lâu Hoan Thiên dùng lực một chút, đạp cô ta xuống một lần nữa. Nữ nhân này đã xấu thì chớ, tóc còn rụng cả một mảng lớn, vậy mà dám giành phu quân với Tiểu Thất, còn muốn giết muội ấy, đúng là giết chết một vạn lần cũng không thể giải tỏa cơn tức của hắn.

“Lâu Thất! Dựa vào đâu chứ, dựa vào đâu mà ngươi thắng được ta!”

Cao Anh Anh hét lớn lên, cô ta không phục, cô ta không phục!

Lâu Thất dùng ngón út kéo tai lên, nói bằng giọng điệu ghét bỏ: “Dựa vào đâu? Được làm vua, thua làm giặc, vốn cũng chẳng có gì để nói. Nhưng nếu ngươi muốn hỏi cho ra lẽ thì ta cũng thiện lương. hào phóng nói cho ngươi biết. Nắm đấm của ta cứng hơn ngươi, bản lĩnh cao hơn ngươi, may mắn hơn ngươi, ừ,” nàng kiêu ngạo liếc xéo cô ta, nói mà khiến người ta phải tức chết: “Còn xinh đẹp hơn ngươi nữa, chọn bất cứ một cái nào ra cũng có thể thắng ngươi!”

Chẳng phải Cao Anh Anh rất kiêu ngạo sao? Cô ta ỷ vào Hổ Quân và chỗ dựa là cha cô ta, một mình xông vào doanh trướng của Trầm Sát, ép cưới một cách phách lối. Bây giờ nàng kiêu hơn cô ta, ngạo hơn cô ta, có một số người phải xử lí thì mới đươc.

“Chậc chậc, Tiểu Thất, da mặt của muội thật là dày.” Lâu Hoan Thiên sảy chân, suýt chút nữa thì để Cao Anh Anh tránh thoát.

“Đa tạ đại ca khích lệ.” Lâu Thất cười ngọt ngào với hắn.

Phụt.

Trong ngực của Cao Anh Anh ứ đọng một hồi, không nhịn được phun ra một ngụm máu.

“Ngươi đang gội đầu cho tinh binh của Hổ Quân bên dưới à.” Lâu Thất chớp chớp mắt: “Có bản lĩnh phun thêm vài ngụm nữa đi.”

Phụt.

Quả thực Cao Anh Anh lại bị nàng kích thích phun thêm một ngụm nữa.

Lâu Hoan Thiên cạn lời rồi nói: “Cao tiểu thư, mặc dù muội ấy là tiểu muội của ta, nhưng ta đứng về phía ngươi nói với ngươi một câu, thật sự ngươi không cần nghe lời muội ấy như vậy…”

Phụt.

Ngụm máu thứ ba lại phun ra.