Đế Vương Sủng Ái

Chương 526



"U U." Đôi mắt U U vẫn ướt lệ, nó rên u u khe khẽ, nhìn rất đau lòng. Với linh tính của u u đương nhiên nó biết Thiên Nhất và Địa Nhị vì cứu nó nên mới bị như vậy, khi đó nó vốn đang nghĩ cách để cứu Lâu Thất, nó nhanh mắt nhìn ra cái cây cao nhất đó, chỉ nghĩ húc đổ cái cây đó sẽ có thể đập xuống dòng suối, đánh vỡ băng.

Nhưng không ngờ nó vừa chui tới gốc cây liền đụng vào cơ quan, kết quả bị rơi vào lưới.

"U u."

Lâu Thất quay đầu lại thấy mắt U U đang chảy ra hai hàng lệ.

Tử Vân Hồ đúng là đã thành tinh rồi, nhìn nó như vậy Lâu Thất lại xót ruột, xoa đầu nó: "Không cần khóc, sau này ngươi hãy báo đáp họ nhiều hơn là được."

U U kêu lên hai tiếng, sau đó chạy về phía trước.

"U U!" Lâu Thất vừa lên tiếng thì nó đã chạy mất tăm hơn. Trầm Sát quay đầu lại nhìn, địa đạo tối tăm giống như miệng một con quái vật, đâu còn bóng dáng của U U.

"Yên tâm đi, tiểu hồ ly đó chắc đi tìm đồ rồi."

Lâu Thất thở dài, rất có thể là như vậy, U U rất có linh khí, nhưng chưa chắc đã hiểu được vừa nãy nàng nói nguyên nhân tại sao không thể cho Thiên Nhất, Địa Nhị dùng thuốc, vì thế thấy họ toàn thân chảy máu không ngừng, nên chắc đã đi tìm thuốc.

Mặc dù nơi này rất nguy hiểm nhưng U U vừa nãy bị mắc vào lưới chắc chỉ là điều ngoài ý muốn, với tốc độ của nó, cơ quan có thể nhốt nó, bắt nó không nhiều.

"Đế hậu, đã khoét hết rồi." Giọng Trần Thập có chút nghẹn ngào. Lâu Tín chậm hơn hắn một chút, khi hắn nói xong cũng dừng tay lại, hai người tuy không đau, nhưng cũng không hề dễ chịu, sắc mặt tái nhợt.

Lâu Tín căng thẳng nãy giờ, cuối cùng bây giờ mới nói: "Trời, đây đâu phải khắc hoa trên củ cải..." Đây là khắc người, người còn sống, lại là người mình. Đúng là một việc đày đọa.

Hiên Viên Trọng Châu vẫn cho rằng ám vệ bên cạnh Trầm Sát không có năng lực gì lớn, nói là ám vệ nhưng võ công của Trầm Sát lại cao hơn bọn họ quá nhiều, ai bảo vệ ai cũng không nói trước được.

Nhưng bây giờ hắn cũng phải khâm phục họ, họ đúng là hán tử trong số các hán tử.

Toàn bộ quá trình, Thiên Nhất và Địa Nhị thi thoảng nghiến răng rên khẽ một tiếng, không hề kêu lên, hơn nữa rõ ràng đau sắp chết rồi, nước băng dưới chân buốt giá thấu xương bốc lên, toàn thân run rẩy không ngừng nhưng vẫn đứng thẳng không ngã gục.

Đây chính là người Trầm Sát dẫn dắt.

Hiên Viên Trọng Châu không biết rằng, Thiên Nhất và Địa Nhị là người nhìn thấy Trầm Sát độc cổ phát tác nhiều nhất, sự đau đớn đó Trầm Sát có thể cầm cự được, họ đương nhiên cũng không thể nào dễ dàng kêu đau.

"Được rồi, Trầm Sát đặt ta xuống, việc tiếp theo Trần Thập bọn họ không làm được."

Trầm Sát đặt Lâu Thất xuống, nhìn nàng giẫm chân trên nước băng, ánh mắt hắn lại sâu thêm vài phần, càng ngày hắn càng không nỡ để nàng chịu khổ, càng ngày càng muốn bảo vệ nàng cưng chiều nàng.

"Đế, đế hậu!"

Thiên Nhất và Địa Nhị đã lảo đảo sắp ngã, họ gắng gượng tới giờ dựa vào chút ý chí cuối cùng. Lúc này căn bản không còn tâm trạng quan tâm tới việc cởi trần đứng trước mặt đế hậu là không ổn. Họ có thể nhận ra được Lâu Thất đã là không tồi rồi.

Lâu Thất nhìn vết thương trên người họ, quay đầu lại nói với Trầm Sát: "Không được, bây giờ công phu của ta chưa hoàn toàn hồi phục, cần chàng giúp đỡ."

Trầm Sát không nói lời nào cứ thế bước tới bên cạnh nàng.

"Truyền nội lực cho ta, nếu như ta chưa nói dừng thì cứ tiếp tục." Lâu Thất nhìn hắn: "Có lẽ sẽ tổn thao rất nhiều, chàng cũng chú ý một chút."

Dù sao thì trên người hắn còn có độc cổ, ở nơi thế này không ai biết được sẽ gặp phải thứ gì, nếu như độc cổ của hắn bất ngờ phát tác, hai người đều tổn hao hết nội lực, vậy thì chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm.

"Cứ làm điều nàng muốn làm." Trầm Sát đặt tay sau lưng nàng.

Hiên Viên Trọng Châu mỉm cười: "Biểu đệ, đường muội, còn có ca ca ở đây."

Nhận được hai ánh mắt sắc lạnh không mấy thiện cảm, hắn chỉ biết xoa mũi.

Nơi này đúng là không mấy thích hợp, nhưng tạm thời an toàn, họ không thể lùi sau, vì đường tới đây toàn là nước, lúc này Thiên Nhất và Địa Nhị không thích hợp để bơi ra, đường phía trước thì chưa rõ có những gì, không thể mạo hiểm.

Lâu Thất hai tay kết quyết, trong bóng tối, phụt một tiếng, ngón trỏ hai bàn tay nàng bỗng bùng cháy hai ngọn lửa màu xanh lam.

"Woa... mẹ ơi!" Hiên Viên Trọng Châu suýt chút nữa thì trượt ngã xuống nước, hắn ra sức dụi mắt, tưởng rằng mình nhìn nhầm: "Điều này là thật chứ? Không phải ảo giác chứ?"

Ngón tay người sao có thể tự bốc cháy được?

Lâu Tín ưỡn ngực nói: "Trọng vương, người không hoa mắt đâu, đế hậu nhà chúng ta lợi hại vậy đấy!"

"Chiêu này tên là gì?" Hiên Viên Trọng Châu hai mắt phát sáng: "Sau này bảo đế hậu của các ngươi dạy ta."

Trần Thập mặt không chíu biểu cảm, tiếp lời: "Thuộc hạ cho rằng những bản lĩnh này của đế hậu chỉ dạy cho đồ đệ, hoặc người có duyên phận đồ đệ. Trọng vương, người vừa gọi là đường muội."

Hiên Viên Trọng Châu sững người, sau đó lắc đầu bật cười: "Các ngươi đấy..."

Lâu Thất bắt buộc phải đồng thời cứu hai người, vì thế nàng một lúc làm hai việc, tay trái Thiên Nhất, tay phải Địa Nhị. Loại lửa này của nàng là ép nội lực ra để đốt cháy, đồng thời cũng đốt cháy một phần dược tính trong cơ thể nàng. Ngọn lửa đốt qua vết thương trên người Thiên Nhất, Địa Nhị thi thoảng lại bốc lên mùi thịt khét, mặc dù chỉ thoáng qua nhưng cũng đủ khiến mắt người khác nháy liên tục.

Quá thử thách sức chịu đựng của người khác rồi.

Nhưng cùng với động tác của nàng, sắc mặt của Thiên Nhất và Địa Nhị đã tốt hơn rất nhiều, ngược lại sắc mặt của Lâu Thất thì dần dần tái nhợt đi.

Trầm Sát cảm nhận rõ ràng nhất, vì từ lúc này, người Lâu Thất giống như một xoáy nước bắt đầu điên cuồng hút nội lực của hắn.

"Nếu như là nội lực của ta thì không cần hảo tổn nhiều tới vậy, nhưng nội lực gián tiếp sử dụng sẽ tổn hao gấp đôi." Lâu Thất khẽ giải thích.

Hóa định bước lên, Lâu Thất liền ngăn lại: "Hỏa vệ không được, ngươi trúng Uấn Nhiễm, không thể tổn hao hết nội lực.

"Để ta." Hiên Viên Trọng Châu đưa tay đặt lên lưng Trầm Sát. Lúc đó, người Trầm Sát cứng đờ. Hiên Viên Trọng Châu sao có thể không cảm nhận được: "Ừ, nghĩ tới việc ngươi để lộ lưng trước mặt ta, ta lại thấy rất có thành tựu."

Trầm Sát là người không dễ dàng tin người.

"Nhiều lời." Trầm Sát hừ một tiếng.

Cho tới khi Hiên Viên Trọng Châu cũng cảm thấy sắc mặt có phần nhợt nhạt đi, Lâu Thất mới thở phào thu tay. Nàng chỉ kịp nói với Trần Thập một câu, sau đó cả người mềm nhũn ngã xuống: "Trần Thập, Thần Thuỷ Niệm"

Trầm Sát đỡ lấy nàng, ôm nàng vào lòng.

"Có cần ta tới cõng muội ấy không? Ngươi có được không vậy?" Hiên Viên Trọng châu cũng thầm thở phào, hắn cũng sắp không cầm cự được nữa.

Trầm Sát không buồn nhìn hắn, một tay ôm lấy Lâu Thất, một tay lấy ra một chiếc bình nhỏ trong đai lưng của nàng, vứt cho Hỏa: "Đổ ra năm viên."

"Đế quân, bên trong chỉ có năm viên."

Trầm Sát lấy một viên nhét vào miệng Lâu Thất, mình uống một viên, ba viên còn lại bảo hắn chia cho Hiên Viên Trọng Châu, Thiên Nhất và Địa Nhị.

"Thứ gì tốt vậy?" Hiên Viên Trọng Châu đón lấy, không nghĩ ngợi nhiều cứ thế nuốt vào bụng, ngay lập tức hắn mở tròn mắt, dường như kinh hãi nhìn Trầm Sát.

"Đây là, đây là, Ngưng Công Đan?

Ngưng Công Đan ăn xong công lực sẽ được bổ sung ngay lập tức, lại còn tăng lên vài lần?

"Nhưng bây giờ chúng ta ăn có phải sẽ hơi lãng phí không? Ngưng Công Đan không phải chỉ khi có nguy hiểm mới ăn sao?" Vì công lực sẽ tăng nhanh nhưng sẽ có thời gian giới hạn, sau khi dược hiệu qua đi, công lực sẽ về lại mức độ ban đầu, cùng lắm chỉ tăng lên một chút.

Thứ đồ tốt như vậy thích hợp dùng khi gặp đối thủ mạnh.

Trầm Sát liếc nhìn hắn: "Ngươi tưởng rằng, Thất Thất sẽ làm ra mấy thứ tầm thường vậy sao?"

Thứ tầm thường...

Hiên Viên Trọng Châu nghẹn lời, không biết phản bác ra sao. Thứ tầm thường đó, không biết chỉ cần xuất hiện một viên, người trong thiên hạ sẽ phải tranh giành sứt đầu mẻ trán.

Lâu Tín thấy hắn như vậy, tốt bụng giải thích: "Đế hậu nhà chúng ta làm Ngưng Công Đan bản nâng cấp, sau khi ăn công lực tăng lên sẽ không bị tụt xuống, có điều tăng lên bao nhiêu thì cũng tùy người."

Hắn còn chưa kịp dứt lời thì cằm của Hiên Viên Trọng Châu đã rớt xuống nước! Vì hắn có thể cảm nhận được đan điền của mình đang bắt đầu nóng lên, nội lực cuồn cuộn giống như chứa đầy từ trong hồ tràn ra, sau đó vẫn còn tiếp tục dâng lên, vẫn đang dâng lên...

Ôi trời.

Hắn không biết phải nói thế nào nữa, nội lực tiếp tục dâng lên khiến hắn cảm thấy mình được thần tiên ném một bảo bối trúng đầu.

Trầm Sát ôm Lâu Thất, cúi đầu chạm trán lên trán nàng, không hề nhúc nhích, như thể trở thành một pho tượng băng trong đường nước chảy.

Vết thương đã bôi thuốc của Thiên Nhất và Địa Nhị cũng nhanh chóng hồi phục, họ cảm thấy nội lực tăng mạnh.

Hỏa đứng canh bên cạnh, Trần Thập chỉ chắn trước Trầm Sát và Lâu Thất, ngay cả Hiên Viên Trọng Châu cũng có chút phòng bị. Đế hậu từng nói, điều chế thứ thuốc này mất nhiều dược liệu hơn nàng nghĩ nhiều, nàng cũng chỉ điều chế ra được năm viên, vốn định dùng khi cần thiết, bây giờ năm viên, nàng và đế quân dùng hai viên, ba viên khác đều đã cho đi.

Lâu Thất mở mắt, nàng cảm thấy nội lực trong người chưa bao giờ dồi dào tới vậy, nàng thậm chỉ cảm thấy mình có thể bay lên.

Nhưng nàng vẫn ở trong lòng Trầm Sát.

"Thiên Nhất (Địa Nhị), đa tạ đại ân của đế quân, đế hậu."

Thiên Nhất và Địa Nhị khôi phục trở lại bất chấp nước băng, đồng loạt quỳ xuống hành đại lễ.

"Đứng dậy, lên đường thôi." Lâu Thất đoán biết rằng Trầm Sát đã dùng đan dược mạnh nhất của nàng, nhưng nàng cũng nghĩ rất thoáng, ôm mặt Trầm Sát hôn một cái lên môi hắn.

"A, nơi này có người đấy." Hiên Viên Trọng Châu cảm thấy cảnh này quá ngược đãi.

Lâu Thất nhướng mày: "Nếu huynh cũng muốn thơm, ta không ngại cho huynh mượn Lâu Tín."

"Đế hậu, thuộc hạ có thể từ chối không? Thuộc hạ thích Dao Phong cô nương!" Lâu Tín nói.

Như thể mọi đau khổ lúc trước đã rời xa, mọi người lại bật cười ha ha.

Đi được một đoạn, Lâu Thất tinh mắt nhìn thấy đầu lông lá trắng toát mắc kẹt ở bên này, đó là đầu của cô gái lông trắng? Trước đây bị đá bay ra xa tới vậy sao?

Nàng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

"Lâu Tín, đi kiểm tra"