Hách Liên Quyết nghe xong liền cười cười rồi lạnh lùng nói: "Bản vương sớm đã có hôn ước với tiểu công chúa, tại sao lại phải tránh xa cơ chứ?"
"Hôn ước cái gì chứ?" Lâu Hoan Thiên nhướn mày ra vẻ côn đồ: "Cha ta đã mất rồi, ngươi nghe qua câu này chưa? Huynh trưởng như cha! Kể cả các người thật sự có hôn ước thì bản thiếu chủ ta cũng có thể dẫn đầu huỷ hôn."
Trong tích tắc, dường như Hách Liên Quyết nhìn ra được vài nét của Lâu Thất trên người hắn. Hai huynh muội nhà này tuyệt đối không nhận sai được, phẩm hạnh y như nhau.
"Huỷ hôn? E là không được." Hách Liên Quyết lấy từ trong người ra một chiếc hộp ngọc dẹt nhưng lại tròn nhẵn ra, giơ ra trước mặt Lâu Hoan Thiên: "Bát tự sinh thần của tiểu công chúa đang ở chỗ của bản vương, không có cái này thì đại hôn của nàng và Trầm Sát e là danh bất chính ngôn bất thuận, huống hồ..."
Khoé miệng của hắn lộ ra một nụ cười chắc chắn.
Khoảng khắc nhìn thấy hắn cầm chiếc hộp ngọc đó ra Lâu Hoan Thiên sững sờ. Hắn nhớ lại khi bản thân từ Phá Vực trở về tìm mẫu thân hỏi bà về bát tự sinh thần của Tiểu Thất và bộ dạng đau buồn của mẫu thân.
Khi đó bà nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc rất lâu rồi mới nói: "Năm đó bởi vì lời đồn có phượng hoàng, phụ thân con sợ sinh thần bát tự của Lâu Thất có quá nhiều người muốn xem nên viết sinh thần bát tự của nó lên một mẩu giấy, sau đó lao tâm khổ tứ tìm ra được hộp ngọc thiên cơ rồi khoá mẩu giấy đó vào trong đó. Còn có một hôn thư đặt vào cùng với bát tự, trên đó viết, chỉ cần kẻ nào có được hộp ngọc thiên cơ và có thể mở ra lấy được bát tự của Tiểu Thất và hôn thư thì sẽ gả Tiểu Thất cho hắn. Trước khi xảy ra việc này, kể cả Tiểu Thất đã thành hôn thì hôn sự cũng coi như không tính."
Nghe xong lời này, hắn chỉ muốn chửi ngay một câu: "Đẹt!"
"Não cha con bị cửa kẹp vào sao?"
Khi đó hắn vô thức thốt ra câu này, kết quả là bị mẹ của hắn đập bốp cho phát vào đầu.
"Không được nói xấu cha con! Cha của các con là người tốt nhất trong thiên hạ! Con tưởng rằng cái hộp ngọc đó dễ lấy lắm sao? Ông ta vì muốn tìm nơi cất giấu cái hộp ngọc thiên cơ mà phải hao tổn tâm huyết! Vốn dĩ nghĩ, đợi đến khi Tiểu Thất trưởng thành thì chúng ta có thể lấy chiếc hộp ngọc thiên cơ đó lại, ai ngờ sau này ông ấy lại..."
"Thế nếu như có kẻ đui què mẻ sứt nào láy được hộp ngọc thiên cơ thì sao?"
"Thế cũng phải xem là hắn có mở được hộp ngọc thiên cơ không đã chứ."
Lâu Hoan Thiên nhìn nụ cười nhếch mép của Hách Liên Quyết hắn cảm thấy rất ngứa mắt, hắn hừ một tiếng lạnh lùng: "Ngươi có giỏi thì mở ra ta xem nào."
Tầm nhìn của Hách Liên Quyết đặt trên chiếc hộp ngọc đó, đúng lúc này, Lâu Hoan Thiên liền ra tay.
Hắn đưa tay ra, nhanh như điện xẹt tóm lấy cái hộp thiên cơ đó, rồi tức tốc phi thân đi, chỉ còn thấy một tàn ảnh dấy lên một ngọn gió.
Ngọn gió đó thậm chí còn thổi phất phơ mấy sợi tóc trên trán của Hách Liên Quyết.
Ngón tay hắn chạm vào chiếc hộp ngọc thiên cơ đó, cảm giác vô cùng trơn tru nhẵn nhụi, nhưng không để hắn kịp cầm chắc, thân hình của Hách Liên Quyết cũng lập tức di chuyển, cái tay đó trong tức khắc đã bay về bên Hách Liên Quyết.
Mắt Lâu Hoan Thiên hơi nheo lại, hắn lại xoay người ép sát người vào hắn, thò tay về phía hắn, lần này, tay của hắn đập vào tay của Hách Liên Quyết, sự chấn động này khiến Hách Liên Quyết cầm không chắc hộp ngọc thiên cơ nữa, chiếc hộp ngọc bay ra ngoài.
"Đây là đồ của muội muội ta, trả lại đây!" Lâu Hoan Thiên nhảy vọt lên tại chỗ, đưa tay với lấy chiếc hộp ngọc thiên cơ.
Nhưng Hách Liên Quyết lại bình thản tóm lấy chân hắn, dùng lực hất ra, Lâu Hoan Thiên chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể tóm được hộp ngọc, tức tối quét cái chân còn lại vào hông hắn.
Hách Liên Quyết xoay người né chiêu: "Xem ra, kể cả không có bản vương thì Lâu thiếu chủ cũng có thể tự giải được độc, hà tất phải giả lừa nữ nhân này?"
"Việc này thì liên quan quái gì đến ngươi cơ chứ?"
Hai người bắt đầu đánh nhau ở trong căn phòng, cái hộp ngọc thiên cơ đó cứ liên tục bị hất ra thì lại có một người tóm được, nhưng chẳng ai giữ được lâu liền đã bị cướp lại.
Bọn họ không nhìn thấy Lâu Nhược Uyển bị điểm huyệt nằm trên giường đột nhiên khẽ động đậy rồi cô ta đá nhẹ vào mép giường, bề mặt của chiếc giường bỗng nhiên mở ra, cả người cô ta rơi xuống dưới, ngay lập tức, mặt giường liền đóng lại.
Nhưng mà, trên giường đã chẳng còn bóng dáng của Lâu Nhược Uyển nữa.
Hách Liên Quyết lại tóm lấy được hộp ngọc thiên cơ, nhanh như cắt nhét luôn vào trong người, trong tay hắn loé lên một phi kiếm nhỏ ngăn Lâu Hoan Thiên lại: "Lâu thiếu chủ quả nhiên võ công không tồi, đáng tiếc là vừa giải độc chưa lâu, vẫn bị chút ảnh hưởng. Đợi thiếu chủ hồi phục rồi bản vương có thể so tài với ngươi thêm một trận nữa."
Lâu Hoan Thiên hừ một tiếng: "Đừng tưởng rằng ngươi lấy được thứ này thì có thể phá hoại hạnh phúc của muội muội ta, ta nói cho ngươi biết, bất luận muội muội ta gả cho ai, chỉ cần là người nó thích thì bản thiếu chủ đây sẽ bảo vệ muội phu đó."
"Chẳng qua tiểu công chúa chưa có cơ hội ở cạnh bản vương mà thôi, sao ngươi lại biết nàng sẽ không thích bản vương cơ chứ?" Hách Liên Quyết thu phi kiếm lại: "Nói ra thì phi kiếm này vốn dĩ bản vương định tặng cho nàng, sớm muộn gì cũng sẽ có cơ hội tặng thôi."
"Đúng là năm mơ giữa ban ngày, ngươi tưởng rằng Trầm Sát dễ dàng để ngươi cướp vợ hắn như vậy sao?"
Hách Liên Quyết khẽ cười thành tiếng: "Một mình hắn phải đối phó với biết bao nhiêu kẻ muốn cướp tiểu công chúa chứ không chỉ mình bản vương. Huống hồ, cái đống đổ nát của vương triều Trầm Thị chỉ cần hắn dính vào nói không chừng cũng chẳng còn tinh lực mà bảo vệ công chúa nữa đâu."
"Ta nói con người ngươi kỳ lạ thật đấy, muội muội ta đã gả cho người khác rồi, còn có gì mà cướp nữa chứ?" Lâu Hoan Thiên cũng chẳng thèm quan tâm đến đống đổ nát gì đó của vương triều Trầm Thị, hắn chỉ biết là Lâu Thất gả cho Trầm Sát là bản thân nàng tình nguyện, là bản thân nàng thích, vì thế hắn chỉ nhận Trầm Sát làm muội phu.
Hách Liên Quyết nghe xong câu này càng cười ẩn ý hơn, Lâu Thất và Trầm Sát cứ chần chừ mãi không thể viên phòng, hắn nhìn ra được Lâu Thất vẫn còn là một trinh nữ, lời này lẽ nào hắn lại nói với đại cữu tử tương lai sao?
Không, những bí mật nhỏ này để mình hắn cất giữ là đủ rồi.
Ánh mắt liếc quanh hắn mới phát hiện ta trên giường đã không còn bóng người.
Hai vị soái ca ban nãy đánh nhau hăng say quá lúc này lại giương mắt nhìn nhau, ngây ra.
"Người đâu?"
"Rất rõ ràng, không thấy nữa rồi."
Lâu Hoan Thiên ngay lập tức nổi đoá: "Thủ pháp điểm huyệt của ngươi là cái gì mà lởm thế hả? Điểm huyệt xong còn để cô ta chạy được."
"Thủ pháp của bản vương hoàn toàn khôngg vấn đề." Hách Liên Quyết khẽ chau mày: "Xem ra nữ nhân này còn có bản lĩnh hơn cả tưởng tượng của chúng ta."
"Phí lời, cô ta mà không có bản lĩnh thì bản thiếu chủ có thể trúng kế của cô ta được không?"Lâu Hoan Thiên nhìn hắn khinh khỉnh.
"Xem ra Lâu thiếu chủ vẫn có chút không biết xấu hổ khi bị một nữ nhân lừa."
"Ngươi ăn nói cho cẩn thận, thế nào gọi là bị nữ nhân lừa?" Lâu Hoan Thiên nghe thấy liền tỏ ý không vui: "Bản thiếu chủ một lòng hướng về tiểu muội nhà ta, nữ nhân khác chỉ là trứng chim. Không thấy cô ta không có được trái tim của bản thiếu chủ ban nãy còn muốn quyến rũ bản thiếu chủ sao?"
Cùng lắm hắn chỉ bị coi như là nhất thời sơ xuất, thêm vào đó là nữ tử đó có quá nhiều âm mưu quỷ quyệt, vì vậy hắn mới trúng kế mà thôi, đừng có nói như kiểu hắn bị lừa gạt tình cảm như vậy.
"Bây giờ tiểu công chúa vẫn không phải là phi của bản vương, vì vậy mà lời này của Lâu thiếu chủ nghe xong ta cũng để đó thôi, có điều sau này bản vương với tiểu công chúa đại hôn, cái trái tim của ngươi mà còn hướng về nàng thì có lẽ bản vương sẽ không thích đâu."
Lâu Hoan Thiên rất muốn học muội muội hắn thốt lên: "Cái đẹt!"
Trầm Sát đã là một cái lu dấm rồi, đừng nói với hắn là tên này cũng thế nhé.
Hắn tức quá lại bật cười: "Đúng là tức cười, nói cứ như kiểu ngươi thật sự có thể đại hôn với muội muội của ta vậy."
Rốt cuộc tự tin của hắn đâu ra mà lớn như vậy?
Hách Liên Quyết liếc hắn một cái: "Thứ mà bản vương muốn trước giờ chưa bao giờ không lấy được."
Ngông cuồng, thật đúng là quá ngông cuồng. Cái này thật sự đã khích lên toàn bộ sự không phục trong lòng Lâu Hoan Thiên, hắn lạnh lùng hừ một tiếng: "Bản thiếu chủ cũng để lời ở đây, ai muốn cướp Tiểu Thất nhà ta đi thì phải dẫm qua xác của bản thiếu chủ trước."
Trong người hắn vẫn còn độc, lúc này hắn đánh không lại Hách Liên Quyết, không sai, nhưng đến khi hắn hồi phục rồi thì chưa chắc đánh không lại hắn.
Ánh mắt của hai nam nhân chạm vào nhau giữa không trung tựa như loé lên một trận hoả tinh.
Lâu Thất dìu Trầm Sát nhìn về một toà tháp cao ba tầng ở phía trước mặt, nàng chau mày nói: "Bọn họ lại còn thiết kế tháp canh. Hơn nữa, cái tháp canh như này ban nãy chúng ta đã đi vòng quanh bên ngoài rồi, có thể thấy đại khái có năm toà. Ở đây giới bị nghiêm ngặt như vậy nhất định là một nơi rất quan trọng.
Hiên Viên Ý gật gật đầu nói: "Không sai, có thể không chỉ có mấy toà tháp canh này, khả năng còn nhiều lính gác đứng chỗ tối mà chúng ta không nhìn thấy. Bọn họ phòng bị nghiêm ngặt như vậy rốt cuộc là vì sao chứ?"
"Có ba khả năng, một là, trong này có người vô cùng quan trọng, dĩ nhiên người này có khả năng là người của chúng, cũng có khả năng là bị bắt giữ ở đây. Hai là, trong này có thứ gì đó rất quan trọng. Ba là, nơi đây chính là sào huyệt của bọn chúng. Bất luận là khả năng nào~" Lâu Thất ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: "Bất luận là khả năng nào đều vô cùng đáng để chúng ta vào trong thăm dò."
Lời này nói ra xong, biểu cảm trên mặt nàng thật sự là không được hưng phấn cho lắm.
Thần y rất muốn nhắc nhở nàng rằng: Đế hậu, đừng quên trên người đế quân vẫn có Cổ đấy, nó có thể sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
Nhưng lời của ông ta còn chưa kịp thốt ra thì đã nghe thấy đế quân của bọn họ nói: "Không sai, nhất định phải vào trong. Tìm một nơi canh phòng lỏng lẻo nhất đi vào."
"Vậy sẽ phải đi vòng khá xa đấy, những chỗ mà chúng ta vừa đi qua rõ ràng đều không được."
Lâu Thất dìu lấy chàng tiếp tục đi, nàng vẫn rất lo lắng cho chàng, vì vậy, vì vậy mà bọn họ mới đi chậm như vậy, căn bản là nàng không muốn để chàng dùng khinh công.
Bốn người đi ven theo bên ngoài để tìm điểm đột phá đi vào, Hiên Viên Ý đi đầu đột nhiên dừng bước: "Phía trước có người tới."
Thân hình của người phía trước đi tới rất nhanh, chớp mắt đã sắp tới trước mặt.
Hai bên nghênh diện va vào nhau như vậy kiểu gì cũng giật nảy mình
Nhưng nhìn thấy mặt nhau xong, hai bên đều vô cùng mừng rỡ.
"Đế quân bọn họ~"
Trần Thập kêu lên đầu tiên, người hắn cũng lập tức lướt tới, ánh mắt của hắn nhìn vào Lâu Thất đầu tiên, khi thấy nàng dường như bình an vô sự thì lập tức hắn nở một nụ cười. Trần Thập vốn dĩ ít cười bỗng nhiên lại cười như vậy, công dụng dường như gần sánh được với Trầm Sát rồi, cũng tuấn tú tới mức loá cả mắt Lâu Thất.
Chỉ là thân người của Trầm Sát mà nàng đang dìu bỗng nhiên trở nên nặng nề, đổ vào người nàng, ép tới nỗi nàng không thể không dồn sự chú ý lên người chàng.
"Không thoải mái sao?"
Trầm Sát liếc Trần Thập một cái. Đồ đáng chết, cố tình chạy tới cười trước mặt nữ nhân của chàng sao? Lẽ nào chàng không biết cười sao?
Trầm Sát chuyển hướng sang Lâu Thất, hai mắt lấp lánh nhìn nàng, khi nàng còn đang lơ ngơ không hiểu gì thì đột nhiên chàng nở nụ cười, hàm răng trắng bóng thẳng tăm tắp sáng loá.