Đế Vương Sủng Ái

Chương 644



Lâu Thất nôn khan không được gì, cảm giác buồn ói dồn dập liên hồi, mới đầu nàng còn tưởng mình ăn nhầm thứ gì đó, nghi ngờ cả nước lần này đưa tới có vấn đề, nhưng khi những suy đoán này bị nàng loại bỏ dần, cuối cùng sắc mặt nàng cũng hơi thay đổi.

Đế quân đại thần vẫn đang chú ý quan sát nàng, thấy mặt nàng biến sắc, tim hắn giật thót, lập tức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn liền bế bổng nàng lên.

"Thần y!" Hắn gọi một tiếng sau đó bế này bay về phía Dược Điện.

Ám vệ của Tam Trùng Điện, Nhị Trùng Điện lập tức không thấy bóng dáng đế quân, đế hậu đâu, cũng lo lắng nhảy ra, hốt hoảng đuổi theo.

Dọc đường đi, động tĩnh gây ra không nhỏ, khiến cha con Hiên Viên Chiến, Hiên Viên Lại, Trần Thập, Nguyệt vệ, còn có cả ba cặp tân nhân mới thành thân cũng mở cửa chạy ra.

"Sao vậy?"

"Đế quân ôm đế hậu chạy tới Dược Điện!" Vì người hỏi là Hiên Viên Chiến nên Trần Thập không dám giấu giếm.

Mấy người Hiên Viên Chiến lập tức xôn xao.

"Tên tiểu tử Trầm Sát làm gì Tiểu Thất nhà chúng ta?"

"Mau, mau chạy theo xem sao."

Hiên Viên Hoan Thiên thấy phụ hoàng, hoàng thúc của mình chạy như bay, rầu rĩ túm họ lại: "Mọi người chắc chắn Dược Điện đi về phía đó chứ?"

Hiên Viên Chiến trừng mắt nhìn Trần Thập: "Tiểu tử, còn không dẫn đường."

Thế là một nhóm người rồng rắn chạy tới Dược Điện.

Lâu Thất lúc này không còn căng thẳng nữa, hơn nữa không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, cảm giác buồn nôn lập tức cũng dịu lại rất nhiều.

"Sát, chàng bế chắc chắn, đừng run tay." Tiếng gió thổi vù vù bên tai, Lâu Thất thấy hắn lo lắng như vậy, bật cười.

"Nàng còn cười được sao?"

Trầm Sát ôm nàng hạ xuống khu vườn sau Dược Điện, thấy nàng mỉm cười rạng rỡ, hắn lập tức nghiến răng.

Thần Y vội dẫn theo dược đồng ra đón.

"Thần y, mau xem cho nàng."

Lâu Thất lúc này cũng tự mình xác định được nhưng vẫn muốn để thần y bắt mạch, nên cũng không từ chối. Thấy Trầm Sát cứ bế mình như vậy, nàng liền nhắc nhở hắn: "Hay là chàng đặt ta xuống đã?"

"Đúng vậy, đế quân hãy đặt đế hậu xuống trước." Thần y vuốt mồ hôi, mới sáng sớm, đế quân đế hậu đã khiến ông cảm thấy tim đập thình thịch, không khỏi sợ hãi.

Trước đây đế quân thường xuyên bị độc cổ phát tác, nhưng một hai năm nay đã bình an vô sự, ông ta cảm thấy mình ngày ngày trồng thảo dược, chế thuốc rất nhàn tản, người cũng trở nên biếng nhác, sắp sửa không quen với các tình huống đột xuất thế này, ông ta thực sự vô cùng sợ hãi, còn tưởng rằng lại có kịch độc hay kỳ cổ gì.

Trầm Sát vừa cẩn thận đặt Lâu Thất xuống giường, bên ngoài liền có tiếng thét của Hiên Viên Chiến vọng vào:

"Tiểu tử Trầm gia! Tiểu Thất nhà chúng ta sao rồi?"

Hắn đã là vua một nước, nhưng nhạc phụ đại nhân của hắn vẫn cứ mở miệng ra là gọi hắn tiểu tử Trầm gia, gọi như thế khiến hắn có cảm giác mình giống như một gã con trai mới lớn, không phải là người trưởng thành!

Trầm Sát mặt đen như đít nồi: "Người đâu, cản người lại! Không cho phép ai vào quấy rầy đế hậu bắt mạch!"

Thiên Nhất, Địa Nhị, Trần Thập... cũng không biết phải làm sao, chỉ đành liên thủ chặn ngoài cửa điện.

Hiên Viên Chiến mặt sa sầm: "Mấy tiểu tử các ngươi có phải đối thủ của ta không? Không muốn bị ta đá đít thì hãy mau tránh ra."

Hiên Viên Lại cũng trừng mắt: "Phản rồi sao các ngươi, dám ngăn cản chúng ta."

Trần Thập mặt nhăn nhó: "Chiến Hoàng, vương gia, xin đừng làm khó thuộc hạ, chúng thuộc hạ cũng không còn cách nào khác." Nếu như họ không nghe lệnh đế quân, đó mới thực sự là làm phản.

Đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, thực ra ai mà không nhận ra, mấy vị này vị đế hậu nên tới đây tranh giành đánh ghen. Có cần phải như vậy không?

Nguyệt vệ cũng khó xử đưa mắt ra hiệu cho Hiên Viên Hoan Thiên, hi vọng hắn có thể đứng ra hòa giải, nào ngờ Hiên Viên Hoan Thiên vén cẩm bào, ngồi xuống một tảng đá ngắm cảnh ở bên cạnh, vỗ tay cười ha ha: "Ha ha, mọi người đánh cho đẹp mắt vào một chút, cuộc sống nhàm chán quá, đánh một trận xem nào."

Mọi người đồng loạt gục ngã.

Lâu Thất trong điện dở khóc dở cười, không thể không lên tiếng: "Mọi người ồn ào quá!"

Hiên Viên Chiến lập tức đánh một chưởng về phía Hiên Viên Hoan Thiên, quát: "Là ngươi cười khó nghe quá, làm ồn tới hoàng muội của ngươi rồi!"

"Chết tiệt!" Hiên Viên Hoan Thiên lập tức bay lên, trừng mắt nhìn ông ta: "Phụ hoàng và hoàng thúc nô đùa trước, đừng đẩy hết tội lỗi lên người con!"

Mọi người đều cạn lời nhìn trời.

Mấy người này tới đây, họ thực sự không được yên ổn.

Trầm Sát vung Ẩm Huyết Kiếm: "Im miệng hết!"

Thần y vốn đã sợ hãi, bị họ làm ồn như vậy ngược lại lại cảm trấn tĩnh, bước tới bắt mạch cho Lâu Thất.

Lập tức, ông mở tròn mắt, ngạc nhiên nhìn Lâu Thất.

"Đế, đế hậu..." có thể do quá bất ngờ, ông lắp bắp không nói lên lời.

Lâu Thất thấy phản ứng của ông như vậy biết rằng mình không đoán sai, nàng khẽ thở dài, sau đó chớp mắt, miệng nở một nụ cười.

"Đợi chút, Thất Thất, nàng đừng cười như vậy, bổn đế quân sao cứ cảm thấy rợn tóc gáy?" Trầm Sát chưa bao giờ thấy Lâu Thất cười như vậy, vì thế lập tức nắm chặt lấy tay nàng.

"Ngốc à." Lâu Thất nhìn hắn không nhịn được bật cười.

Trầm Sát nhìn thần y, thần y hít một hơi thật sâu mới nói: "Đế quân, thần báo hỉ với đế quân!"

"Hỉ?" Trầm Sát vẫn sửng sốt.

"Hỉ, đại hỉ, đế hậu có thai rồi."

Có thai rồi?

Sững người một lúc, Trầm Sát mới hiểu ra câu đó có nghĩa là gì, hắn lập tức mở tròn mắt, kinh ngạc nhìn Lâu Thất.

Lâu Thất gật đầu với hắn.

Trầm Sát lại sững sờ nhìn về phía bụng nàng, giọng run run: "Có... rồi? Bổn đế quân sắp làm phụ hoàng rồi?"

"Đúng vậy."

Xoảng một tiếng.

Không ai ngờ rằng, đế quân vốn dĩ thái sơn sập trước mắt mặt cũng không cải sắc, bây giờ lại ngồi bệt xuống đất, ngọc bội bên eo nảy lên nảy xuống vì động tác của hắn, động tĩnh gây ra không hề nhỏ.

"Cái gì? Ta không nghe nhầm chứ? Ta sắp làm ông ngoại?" Hiên Viên Chiến lập tức túm lấy cổ áo Hiên Viên Lại.

Hiên Viên Lại vẫn đang sững sờ.

Nguyệt vệ, Ưng vệ, Hỏa vệ, Trần Thập, Lâu Tín... đều đưa mắt nhìn nhau, không khí tĩnh lặng một cách kì quái.

Lâu Thất nhướng mày, đang định hỏi mọi người có phải ngốc hết rồi không, bỗng nhiên nhóm người lập tức hoan hô.

"Đế hậu có thai rồi."

"Chúng ta có tiểu hoàng tử rồi!"

"Trời ơi, Đại Thịnh có đại hỉ rồi."

"Tuyệt vời quá!"

Ngay lập tức, tiếng hoan hô vang dậy, đế quân nọ vẫn ngồi trên sàn nhà đờ đẫn nhìn Lâu Thất, hắn đưa tay run run vuốt ve bụng Lâu Thất, dáng vẻ muốn động đậy những lại không dám động.

Lâu Thất nắm chặt lấy tay hắn: "Bây giờ vẫn chưa cảm nhận được."

"Linh tinh." Trầm Sát giống như lập tức sống dậy, sự kiêu ngạo trên mặt có giấu cũng không giấu được, hắn nói chắc như đinh đóng cột: "Con trai của bổn đế quân nhất định thông minh sớm! Bây giờ có thể nghe được tiếng của bổn đế quân rồi!"

Lâu Thất dở khóc dở cửa, nàng phải giải thích với cổ nhân này ra sao, bây giờ vẫn còn là phôi thai? Nghe làm sao được?

Cứ để mặc hắn nằm mơ đi.

Thần y đứng bên cạnh hắng giọng, khẽ nói với Trầm Sát: "Đế quân, thần có vài việc cần chú ý..." muốn nói cho người nghe.

Còn chưa nói xong, Trầm Sát đã chủ động nói: "Ngươi nói đi, bổn đế quân nghe đây."

"Xem hỉ mạch, đế hậu vừa có thai một tháng, phải nghỉ ngơi nhiều..."

Mục một, hai, ba, bốn, đế quân vừa nghe vừa gật đầu, đồng ý dứt khoát, đợi tới lúc thần ý có vẻ lúng túng nói: "Lúc này thai nhi chưa ổn định, đế quân phải cai chuyện phòng the..."

Trầm Sát lập tức mặt biến sắc, lạnh lùng liếc nhìn ông ta: "Ngươi nói gì?"

Thần y bày tỏ áp lực quá lớn, nhưng vẫn không thể không nói, vì đế quân rất cố chấp và có nhu cầu trong khoản này, ông là đại phu của đế quân đương nhiên rất rõ, đúng là rất quá mức, cũng là vì thể chất của đế hậu hơn người, nếu là những nữ tử khác, ai có thể chịu nổi.

"Mong đế quân nhẫn nhịn ba tháng..." những hoàng đế khác lúc này chắc chắn sẽ đi tìm tần phi tì thiếp khác, nhưng đế quân của họ hậu cung chỉ có một mình đế hậu, cũng không có cách nào cả, chỉ có thể nhẫn nhịn thôi!

Nghe xong những việc thần y dặn dò, cho dù Lâu Thất cũng cảm thấy nóng mặt.

Nhưng tiếp theo đó nàng nghe thấy Trầm Sát kinh ngạc nói: "Tại sao? Vì tên tiểu thử thối này mà bắt bổn đế quân không được chạm vào vợ mình?"

"Này!" Lâu Thất không nhịn được nữa: "Còn không chắc là bé trai, chàng cứ nói là con trai, có phải trọng nam khinh nữ không vậy?" Nói xong nàng lại cảm thấy không ổn, hình như trọng điểm không phải việc này?

Trầm Sát xua tay: "Hoàng tử cũng được, công chúa cũng được, bổn đế quân không quan tâm, nhưng nếu như bắt bổn đế quân ba tháng không chạm vào nàng, Thất Thất, hay là chúng ta không cần đứa con này nữa."

Hắn nói lời này không hề hạ giọng, mọi người đều nghe thấy, thế là mọi người đều sững sờ tại chỗ.

Họ không nghe nhầm chứ?

Đế quân đại thần vì không thể nhịn được việc không được gần gũi đề hậu, ừ ừ ừ, tới con cái cũng không cần?

Đế quân đại thần trọng... dục như vậy, có được không?

Lâu Thất đỏ mặt chỉ hận không thể đào lỗ chui xuống đất. Gã này vốn dĩ chiếm cứ Tam Trùng Điện không cho ai vào để gã cả ngày làm việc đó, nàng đã cảm thấy rất mất mặt rồi, bây giờ lại còn có thể nói ra lời khốn kiếp là không cần con! Tại sao nàng lại tìm phải một gã đàn ông như vậy chứ?

Lâu Thất rất giận dữ, hậu quả rất nghiêm trọng.

Hôm nay, đế hậu kiên quyết phải ngủ riêng giường với đế quân... không, ngủ riêng điện.

Đây tuyệt đối là việc lớn ở Cửu Tiêu Điện.

Nguyệt và mọi người rầu rĩ tới bạc tóc, chỉ có mấy người họ Hiên Viên là không sợ đại loạn. Hiên Viên Chiến bắt đầu thuyết phục Lâu Thất: "Tiểu Thất à, hay là theo phụ hoàng và hoàng huynh con về hoàng thất Hiên Viên thôi, có chúng ta bảo vệ con, nhất định sẽ sinh ra một đứa bé xinh đẹp."

"Đúng vậy, sắp sinh và sinh con xong ở nhà ngoại sẽ tốt hơn, cái này trước đây quảng cáo bệnh viện phụ sản đều nói vậy." Hiên Viên Lại cũng tán đồng.

Lâu Thất trợn ngược mắt: "Lão đạo sĩ thối, lão tới cả quảng cáo bệnh viện phụ sản cũng xem, lão phải chán tới nhường nào chứ hả?"

"Cũng đâu có cách nào đâu? Khi đó con đi rồi, có một mình ta sống trong một căn biệt thự, chắc chắn là chán rồi." Hiên Viên Lại thản nhiên trả lời.

Lâu Thất lắc đầu: "Con vẫn không thể tới hoàng thất Hiên Viên được, mọi người quên việc hắc vụ của tộc Long Dẫn rồi sao?"