"Được thôi, em sẽ đi!" Quý An Ninh không từ chối, mặc dù buổi tiệc rất vô vị, nhưng chỉ cần anh đi cô sẽ đồng ý đi cùng anh.
"Là một trưởng bối đích thân gọi điện mời anh, anh không nỡ từ chối." Cung Vũ Trạch cũng biết cô không thích bầu không khí của các buổi tiệc thế này.
"Không sao, bây giờ em đang ở nhà, năm giờ tới đón em là được."
"Được, khi về sẽ gọi điện cho em." Cung Vũ Trạch không nỡ ngắt máy: "Mới mấy tiếng không gặp, anh đã bắt đầu nhớ em rồi, phải làm sao đây?"
Đâu bên này, Quý An Ninh bật cười: "Vậy sau này không rời xa nhau nữa, cứ ở bên nhau là được."
"Được, sau này không rời xa." Cung Vũ Trạch trầm giọng trả lời.
"Em ngồi với bạn một lát, khi anh tới hãy gọi điện cho em."
"Nam hay nữ vậy?" Đầu bên kia, giọng Cung Vũ Trạch có mùi ghen tuông.
"Con gái!" Quý An Ninh trả lời, trong lòng nghĩ thầm, cũng may là đi thăm Âu Dương Mộng Duyệt, nếu như đi thăm một người đàn ông, có lẽ anh sẽ nổi ghen.
"Ừ, còn hai tiếng nữa anh sẽ tới tìm em." Giọng Cung Vũ Trach lại khôi phục bình thường.
Ngắt điện thoại, Quý An Ninh về lại đại sảnh, ánh mắt Âu Dương Mộng Duyệt lập tức mỉm cười: "Quý tiểu thư lại đây ăn trái cây."
Quý An Ninh ngồi xuống bên cạnh cô, nói với cô: "Âu Dương tiểu thư, cô làm việc ở công ty anh tôi thấy sao? Cô yên tâm, tôi sẽ bảo anh tôi chăm sóc cho cô."
Nói xong cô lại nhìn Quý Thiên Tứ: "Anh, anh phải hứa với em đấy nhé!"
Quý Thiên Tứ hơi căng thẳng,nhìn Âu Dương Mộng Duyệt, Âu Dương Mộng Duyệt cũng vội nói trái ý mình: "Anh trai cô rất quan tâm tới tôi, công việc của tôi cũng rất nhẹ nhàng, không mệt."
Nhưng sự thực là ngược lại.
Quý Thiên Tứ nheo mắt, sắc mặt hơi ngạc nhiên.
Quý An Ninh nghe nói anh rất quan tâm Âu Dương Mộng Duyệt, trong lòng cũng rất vui: "Chỉ cần cô làm việc vui vẻ là được, lần trước tôi đọc sơ yếu lý lịch của cô, cảm thấy cô rất lợi hại, ít tuổi mà kinh nghiệm phong phú tới vậy, cô thực sự rất xuất sắc."
"Cám ơn đã khen ngợi." Nói xong, Âu Dương Mộng Duyệt cũng thông minh nhìn qua Quý Thiên Tứ: "Hi vọng sau này ở công ty, Quý tổng sẽ bao dung cho những thiếu sót của tôi."
"Cô yên tâm đi, anh tôi đối xử không tốt với cô, tôi sẽ rất giận!" Quý An Ninh nói xong liền nhìn Quý Thiên Tứ, tạo chút áp lực cho anh.
Quý Thiên Tứ trong lòng khổ sở, nhưng bề ngoài thì vẫn nhìn Quý An Ninh mỉm cười: "Đương nhiên rồi."
Âu Dương Mộng Duyệt nhìn thấy anh đáp miễn cưỡng, bất giác bịt miệng cười, cảm thấy Quý Thiên Tứ rất tội nghiệp, vì cô mà bị em gái uy hiếp.
"Anh, anh không lên công ty sao?"
"Không đi, tối em có ăn cơm nhà không?"
"Không, tối nay em sẽ cùng Vũ Trạch tham gia một bữa tiệc."
"Vậy Quý tiên sinh sẽ ăn cơm một mình ở nhà sau? Nếu như không chê thì có thể ở nhà tôi ăn cơm." Âu Dương Mộng Duyệt lên tiếng.
Quý Thiên Tứ lạnh nhạt từ chối: "Không cần đâu, tôi ra ngoài ăn."
"Anh, nếu anh ra ngoài ăn thì cũng phải tìm một người đi cùng! Không sẽ rất cô đơn, anh mời Âu Dương tiểu thư cùng đi ăn đi!" Quý An Ninh bất giác tốt bụng tác hợp.
Âu Dương Mộng Duyệt hơi ngạc nhiên, cô đương nhiên nghe ra Quý An Ninh có ý ghép đôi cô với Quý Thiên Tứ, má cô lập tức ửng hồng, trong lòng cảm thấy buồn cười: Chị ơi, chị biết em là ai không?
Gương mặt Quý Thiên Tứ cũng sa sầm, anh đang định từ chối thì Âu Dương Mộng Duyệt lại phụ hoạ: "Được thôi, tôi đồng ý cùng Quý tiên sinh ra ngoài dùng bữa."
"Thật chứ? Tốt quá, có cô đi cùng anh tôi, tôi cũng yên tâm!" Quý An Ninh mỉm cười.
Quý Thiên Tứ đứng cạnh không còn gì để nói, anh rất muốn từ chối thêm một lần, Âu Dương Mộng Duyệt nhìn thấu ý định của anh, cô lập tức giả vờ ôm mặt, hỏi: "Tối nay tôi muốn ăn cháo, không biết Quý tiên sinh có thể đi cùng tôi không?"
Cô đã bị thương thế này rồi, Quý Thiên Tứ lẽ nào không thương cô một chút sao?
"Được thôi! Cùng đi!" Quý Thiên Tứ vẫn phải đồng ý.
Quý An Ninh nhạy cảm phát giác ra chút bất thường, trong lòng cô mừng thầm, tốt quá rồi, cô hình như cảm nhận được anh trai mình động lòng với Âu Dương Mộng Duyệt.
Nhà họ Lam.
Lam Doanh đang trên đường đi thì nhận được điện thoại của Lam Phong, trong điện thoại anh vô cùng lo lắng cho cô, vừa hay lúc này Lam Doanh đã xử lý xong việc này, cô đang trên đường về nhà, về để giải thích.
Lam Doanh vừa về tới nhà, Lam Phong liền bước tới: "Tiểu Doanh, rốt cuộc là sao vậy? Sao cảnh sát lại tìm tới em? Em có biết mẹ lo lắng tới thế nào không?"
"Anh, em không sao, bạn em đánh người bị thương, em đi làm chứng." Lam Doanh vẫn nói dối anh trai mình.
"Anh đã nói với em rồi, đừng kết giao với những người không ra gì mà em không nghe, cả ngày cứ chơi bời cùng bọn họ." Lam Phong không hề nghi ngờ gì, chỉ lo lắng cho cô ta.
"Anh, em thực sự không sao! Anh không thấy em đã về rồi đây sao?" Lam Doanh kéo tay anh trai, vừa bước vào đại sảnh đã nhìn thấy hai tấm thiệp mời trên sofa, cô cầm lên vui mừng nói: "Anh, tôi nay anh đi dự tiệc sao?"
"Ừ!"
"Em cũng đi, anh, em đi cùng anh! Em đang chán chết đây!" Lam Doanh vội vàng nài nỉ.
Lam Phong thấy hôm nay cô phải tới đồn cảnh sát một chuyến, chắc chắn đã phải chịu uất ức, anh gật đầu nói: "Ừ, đi thì đi."
Lam Doanh bỗng nhiên nhớ tới Cung Vũ Trạch, cô hỏi dò: "Anh Vũ Trạch có đi không?"
"Chắc là có."
Lam Doanh hai mắt phát sáng, có thể nhìn thấy Cung Vũ Trạch, tối nay cô không thể hàm hồ, nhất định phải gặp anh với trong tư thái đẹp nhất.
Cô nghĩ, Quý An Ninh cũng sẽ đi, cô muốn đi để khiến cô ta tức chết, bây giờ cô cũng không mong có được Cung Vũ Trạch nữa, nhưng nếu có thể chia rẽ cô ta và Cung Vũ Trạch, vậy thì cô cũng mừng.
Đều nói dưa hái ép không ngọt, vậy thì cô sẽ quả quyết cắt đứt tình cảm của họ, để mình thoải mái.
Năm rưỡi, xe của Cung Vũ Trạch tới trước cửa nhà Quý An Ninh rất đúng giờ, lúc này cô và Quý Thiên Tứ đã về nhà, khi ra khỏi cửa cũng không quên dặn anh trai mình: "Anh, tối nay nhất định phải đi cùng Âu Dương tiểu thư đấy! Nhớ là phải phong độ, dịu dàng một chút."
"An Ninh! Em đừng gán ghép bừa bãi nữa, anh và cô ta không thể nào." Quý Thiên Tứ dập tắt ngay suy nghĩ của cô, tránh sau này cô vẫn cứ gắng gượng gán ghép họ.
Quý An Ninh ngạc nhiên:"Âu Dương tiểu thư vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu, anh à, lẽ nào anh không thích cô ấy sao?"
Quý An Ninh cảm thấy khó hiểu, vậy anh trai mình thích người con gái thế nào?
"Dù thế nào đi nữa thì tối nay anh cũng đã đồng ý cùng cô ấy đi ăn cơm rồi, không được cho người ta leo cây đâu." Quý An Ninh vẫn rất lạc quan, cho rằng họ rất có khả năng.
"Không đâu." Quý Thiên Tứ đồng ý.
"Vâng, vậy em đi nhé. Em sẽ về sớm thôi." Quý An Ninh vẫy tay ra khỏi nhà. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Bên ngoài, Cung Vũ Trạch dựa vào xe nhẫn nại đợi cô, Quý An Ninh bước ra ngại ngùng nói: "Để anh đợi lâu rồi." Cung Vũ Trạch mỉm cười, trầm giọng nói: "Với em, anh rất kiên nhẫn."