Đương nhiên cô không dám tùy tiện quyết định nên lắc đầu, “Tôi không biết.”
“Ngốc qua, ngốc chết đi được. Cô xem lâu như vậy mà vẫn chưa hiểu sao” Hạ Lăng Sơ nhìn cô nói.
Cung Vũ Ninh tròn mắt, anh ta dám mắng cô là ngốc. Cô hừ một tiếng, “Thật không? Anh để tôi quyết định thật sao?”
“Ừ, cô toàn quyền quyết định.” Hạ Lăng Sơ nhìn cô nói với vẻ rất nghiêm túc.
Vì câu mắng của anh ta, thì cô sẽ ngốc nghếch luôn cho anh ta xem, để anh ta biết, để cô quyết định thì anh ta mới là đồ ngốc nghệch
“Vậy thì tôi theo.” Cung Vũ Ninh quyết định.
“Được! theo.” Hạ Lăng Sơ đẩy tất cả đồng chip của mình về phía bàn. Lúc này người đàn ông kia đột nhiên ngần ngừ nhìn anh. Anh ta tức giận đập bàn, “Đại gia này, chúng ta chơi bài, ngài lại để một cô gái chẳng hiểu biết gì về đánh bài quyết định, rốt cuộc ngài có biết chơi không?”
Cung Vũ Ninh đột nhiên giật mình vì câu nói hung hăng của anh ta. Cô nhấp nháy mắt, khuôn mặt lộ ra vẻ lo ngại.
Hạ Lăng Sơ điềm tĩnh trả lời, “Tôi thích ai quyết định là chuyện của tôi, anh chỉ cần lo bài của anh là đủ.”
“Cô bé này là bồ của anh sao! Nhỏ tuổi thế này đã bán mình rồi.” Người đàn ông lạnh lùng.
Hạ Lăng Sơ cũng nhìn chằm chằm vào người đàn ông ăn nói vô lễ, “Anh nói lại một lần nữa xem sao.”
Người đàn ông kia khi nãy hung hãn, thế như lúc này nhìn ánh mắt của Hạ Lăng Sơ, đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Hắn có cảm giác nếu gây chuyện với anh ta, sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Anh ta lập tức rời khỏi bàn, lúc này người đàn ông bên cạnh lập quân bài cuối cùng. Anh ta chẳng có quân bài đồng hoa gì, Tất cả 5 quân bài đều là quân bài lẻ.
Mấy người đàn ông bên cạnh tiếc nuối, “Đáng ghét quá, dám dọa chúng ta.”
Còn người thắng cuối cùng chính là Hạ Lăng Sơ. Anh mang 10 triệu và thắng tới 200 triệu mang về.
Cung Vũ Ninh chạy theo sau người đàn ông này. Cô bây giờ mới hiểu, người đàn ông mắng cô khi nãy là bởi vì hắn bị thua bởi kiểu đánh ăn may của cô, khiến hắn vỡ lở nên mới tức giận.
Thế nhưng, mắng gì không mắng, lại dám nói cô là bồ của Hạ Lăng Sơ? Lại còn nói cô bán thân.
Hạ Lăng Sơ đổi sang tiển mặt cầm lại thẻ của anh, ngoảnh đầu nhìn cô gái đang giận dữ. Anh đưa thẻ cho cô, “Bồi thường cho cô.”
Cv nhìn chiếc thẻ anh ta đưa. Đây là số tiền anh ta thắng tối nay. Cô lắc đầu, “Tôi không cần tiền của anh.”
“Cô giận tôi sao?”Hạ Lăng Sơ vừa nói vừa cười.
“Anh còn cười.” Cung Vũ Ninh trừng mắt nhìn anh ta.
Hạ Lăng Sơ lấy thẻ lại, “Nếu cô không cần thì thôi, chúng ta về thôi!”
Cuối cùng Cung Vũ Ninh đã được về phòng. Cô quên mất rằng bản thân cô đang bị nguy hiểm. Cô bước vội theo sau anh.
Bước ra ngoài khỏi sòng bạc, Cung Vũ Ninh nhìn xung quanh. Lúc này đã là 10h30. Quả thật thời gian khi chơi trôi qua quá nhanh.
“Hu..lu” Tiếng dạ dày kêu, Cung Vũ Ninh ngại ngùng lấy tay ấn vào bụng. Cô quên mất đến cả ăn tối cũng chưa ăn. Bây giờ cô mới thấy đói.
Hạ Lăng Sơ dừng bước, quay đầu nhìn cô, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt cau có vì đói của cô.
“Cô muốn về phòng hay đi ăn?” Hạ Lăng Sơ nháy mắt dò hỏi.
“Nếu tôi đi ăn, anh có đi cùng tôi không?” Cung Vũ Ninh hỏi anh ta.
Hạ Lăng Sơ suy nghĩ một lát rồi nói, “Được, tôi đi cùng cô.”
Cung Vũ Ninh ngẩn người ra trong giây lát rồi cười, “Cảm ơn anh!Tôi muốn ăn đồ Trung Quốc. Tôi biết có một của hàng rất ngon, tôi đưa anh đi.”
Cung Vũ Ninh cùng anh ta đi vào thang máy lên tầng 3. Cung Vũ Ninh nhìn ngó xung quanh, ở đây khá vắng người, cũng không thấy người đàn ông kia. Cô đang nghĩ, có phải đám người đó không theo dõi cô nữa.
Lúc này, trong của hàng gần như chẳng còn ai nhưng họ vẫn làm việc. Cung Vũ Ninh ngồi bên cạnh cửa sổ, gọi món xong, cô chờ họ mang đồ lên.
Hạ Lăng Sơ nhìn qua cửa sổ của chiếc du thuyền, nhìn về mặt biển phía xa, không biết đang trầm tư nghĩ gì.
Cung Vũ Ninh nhìn anh ta vài lần, đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước cô mắng anh ta, trong lòng thấy ngại. Dù sao cũng là cô hiểu nhầm quan hệ của họ.
“Chuyện... chuyện trước đây, anh cho tôi xin lỗi. Là do tôi nhầm lẫn. Tôi cứ nghĩ anh là... của Cổ Hạo.” Vn ngại không nói ra.
Hạ Lăng Sơ đương nhiên biết là cô ta hiểu lầm. Sắc mặt anh trầm ngâm, “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô.”
“Nếu anh còn muốn tôi bù đắp, thì anh nói đi. Điều gì tôi làm được thì nhất định tôi sẽ làm. ” Cung Vũ Ninh rất hiếm khi hiểu nhầm người khác, trong lòng cảm thấy xấu hổ, khó xử.
Hạ Lăng Sơ hơi nheo mắt rồi nhìn cô, “Cô cứ nợ đi, đợi có thời gian thì cô bù đắp cho tôi.”
Cung Vũ Ninh đột nhiên cảm thấy hơi sợ khi nhìn vào ánh mắt của anh ta. Cô bất giác khoanh tay ôm lên ngực, “Tôi chỉ bù đắp về vật chất, lễ vật thôi, anh đừng có suy nghĩ linh tinh.”
Trước hành động có tính đề phòng của cô, anh nói, “Yên tâm, tôi làm gì có ý bào cô đền bù bằng xác thịt đâu.”
Cung Vũ Ninh bị anh ta trêu cho đỏ mặt, “Được, cứ thế đi, đợi anh nghĩ kỹ đi rồi hãy nói.”
Hạ Lăng Sơ lúc này đột nhiên phát hiện, anh không biết cô ta tên là gì. Thực ra thấy cô ta một mình, lại ở trong căn phòng xa hoa ở tầng 6, chắc hẳn là con gái của một nhà có quyền thế, giàu sang.
“Cô tên là gì?” Hạ Lăng Sơ lên tiếng hỏi.
Cung Vũ Ninh nhớ tới cái tên giả Lý Giai mà lần trước cô nói với bạn của anh ta. Cô không thể nói tên thật của mình trước mặt anh ta. Như thế chẳng phải là chuyện cô nói dối sẽ bị lộ hay sao. Vì thế cô trả lời một cách rất tự nhiên, “Tôi là Lý Giai.”
Hạ Lăng Sơ khẽ chau mày, dù giọng điệu của Cung Vũ Ninh khá tự nhiên, thế nhưng anh có cảm giác cái tên này không phải là tên cô ấy.
Cung Vũ Ninh cũng nghĩ thầm, dù gì thì sau khi du thuyền quay lại bờ, họ sẽ cũng chẳng gặp lại nhau. Có ai còn nhớ tới ai đầu. Vì thế cứ nói dối thế cũng chẳng sao.
Hai người họ hoàn toàn không phát hiện ra ở bên ngoài cửa sô, có một người đàn ông đang theo dõi họ.
Cung Vũ Ninh có dự cảm không sai. Cô đã bị người khác chú ý đến, và chắc chắn là đám bắt cóc. Có người đã tìm hiểu về thân phận của cô trước khi cô lên thuyền. Vì thế chúng đã chuẩn bị bắt cóc cô trên thuyền, đợi tới khi xuống thuyền ở bến tiếp theo, chúng sẽ tống tiền nhà họ Cung.
Chỉ là không ngờ tự nhiên của một người đàn ông xuất hiện bên cạnh Cung Vũ Ninh, lại còn đi vào sòng bạc khiến chúng phải chờ đợi thời cơ.