Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1138



Hạ Lăng Sơ trầm tư một lát rồi lại hoi: "Rốt cuộc thì cô tên là gì?"

"Cung Vũ Ninh" Cung Vũ Ninh không muốn giấu tiếp.

Hạ Lăng Sơ nghe xong, cảm thấy cái tên này khá hợp với cô ấy. Anh tự giới thiệu mình: "Tôi là Hạ Lăng Sơ"

"Tôi biết rồi. Cổ Hạo đã nói cho tôi biết." Cung Vũ Ninh tiếp lời.

Hạ Lăng Sơ hơi nghiêng đầu. Anh nghĩ Cổ Hạo khá hiểu về gia định họ. Chắc chắn cô ta đã biết hết.

Lúc đó hai người dường như không còn gì để hỏi nhau.

Trong căn phòng tĩnh lặng, hai người tự trầm tư suy nghĩ. Đột nhiên có một tiếng động lớn phát ra, Cung Vũ Ninh giật mình run rẩy: "Chuyện gì thế?"

"Có lẽ là sóng lớn." Hạ Lăng Sơ trả lời.

Cung Vũ Ninh cảm thấy lo lắng, tâm lý cô không được vững cho lắm, lại đang ở trong tình trạng bị trói, nên cô tự nhiên cảm thấy sợ.

Cô tiếp tục giãy giụa, còn Hạ Lăng Sơ cũng cố nới lỏng dây buôc, động viên cô: "Đừng lo, du thuyền hoàng gia chẳng bao giờ xảy ra chuyện gì đâu, Có có thiết kế chịu được sóng thần, sẽ không có vấn đề gì đâu, chỉ hơi rung lắc tý thôi."

Cung Vũ Ninh vẫn còn rất lo sợ, cô hít thở thật sâu. Lúc con tàu dập dềnh lên xuống, cô vẫn có cảm giác sợ hãi.

"Cung Vũ Ninh, cô rất sợ phải không?"Hạ Lăng Sơ quay sang hỏi.

"Ừ!" Cung Vũ Ninh mím môi trả lời.

Hạ Lăng Sơ tiếp tục đưa tay cố gắng nới lỏng dây buộc, nhưng quá chặt khiến tay anh không thể cử động.

"Đợi một lát, hình như tôi có thể với tới tay cô." Cung Vũ Ninh chợt nhớ ra, hai người ngồi tựa lưng bào nhau, phía sau ghê của cô có lỗ trống. Vì thế cô có thể tiến sát Hạ Lăng Sơ và chạm vào dây trói của anh ta. Hai người họ cố gắng nới lỏng dây cho nhau.

Hạ Lăng Sơ nghe xong lập tức cảm thấy có thể làm được: "Thử xem."

Nói xong, hai người lập tức tiến sát gần nhau. Thế nhưng, cái lỗ trống này chỉ có tay của Cung Vũ Ninh mới có thể đưa qua. Có lẽ những kẻ bắt cóc cũng không nghĩ tới điều này, cho rằng chỉ cần trói họ dựa lưng vào nhau là an toàn.

Cung Vũ Ninh cố thò tay qua lỗ trống, ngón tay đưa ra trước mặt Hạ Lăng Sơ. Ngón tay của cô móc vào tay của Hạ Lăng Sơ. Hạ Lăng Sơ cũng cố gắng đưa tay về sát cô. Cuối cùng Cung Vũ Ninh đã chạm vào được chỗ có nút thắt. Nhưng tay cô bị buộc khá chặt, không thể tháo một cách nhau chóng.

"Tôi sờ thấy rồi, để tôi thử tháo ra." Cung Vũ Ninh vừa nói vừa nhấc hai chân, nhìn thấy nút thắt ở chân, cô càng thấy có hy vọng.

Lúc đó Hạ Lăng Sơ cảm thấy ngón tay của cô đang cởi nút thắt trên tay anh, thi thoảng làn da mịn màng của cô tiếp xúc với da của anh: "Nếu đau tay thì đừng cố nước, tìm cách khác."

"Không sao, tôi có thể làm được." Cung Vũ Ninh không phải là cô gái yểu điệu. đương nhiên cô ấy có thể làm được. Cô cắn răng tiếp tục cởi. Khoảng 4-5 phút sau cô đã cởi xong nút buộc thứ nhất. Nút thứ hai thì dễ hơn. Những tên bắt cóc tổng cộng buộc 3 nút. Tới nút buộc cuối cùng, Hạ Lăng Sơ hơi nhích tay là đã có thể tự tháo ra. Anh lập tức cúi người cởi dây trói ở chân, sau đó bước tới chỗ Cung Vũ Ninh và cởi trói cho cô. Trên tay cô có hai vết buộc lằn trên đó, khiến anh cảm thấy xót xa. Anh nhanh chóng cởi trói cho cô. Cung Vũ Ninh lúc này thở phào nhẹ nhõm.

Cung Vũ Ninh thấy hơi ngạc nhiên trước sự chủ động của anh. Lúc này anh ấy còn quỳ trước mặt cô để cởi trói. Khuôn mặt trắng trẻo của cô bỗng thấy hơi ửng đỏ.

Ngoài người thân ra, thì đây là người đàn ông đầu tiên quỳ trước mặt cô.

Sau khi tháo dây xong, anh nắm lấy tay của Cung Vũ Ninh. Cung Vũ Ninh giật mình, sau đó anh cầm đôi bàn tay cô nhìn hai vết lằn trên đó: "Có đau không?"

Đương nhiên là đau rồi. Thế nhưng Cung Vũ Ninh không phải là cô gái yếu đuối. Cô lắc đầu: "Không đau."

Hạ Lăng Sơ đương nhiên biết là cô ấy nói dối. Cô bé này đúng thật là cứng cỏi. Anh dắt tay cô: "Bên ngoài có ít nhất 6 tên bắt cóc, chúng ta muốn ra ngoài quả thật nguy hiểm. Phải nghĩ cách gì đó."

"Cách gì?" Cung Vũ Ninh hỏi.

Hạ Lăng Sơ mở rèm cửa sổ. Bên ngoài là một lưới sắt quây kín. Lối thoát duy nhất cho căn phòng này là cánh cửa này.

"Lát nữa khi chúng bước vào tôi sẽ quật ngã hai tên, cướp súng của chúng. Cô biết bắn súng không?" Hạ Lăng Sơ quay sang nhìn cô, trong lòng không thực sự hy vọng. Dù sao thì cô ấy cũng là tiểu thư nhà giàu, bình thường nhìn thấy súng là đã hét lên.

Cung Vũ Ninh thì lại khác, cô gật đầu một cách nghiêm túc: "Biết, thế nhưng tôi chưa từng cầm súng thật làm hại ai cả. Tôi chỉ bắn súng thể thao thôi."

"Được, nếu lát nữa tôi đưa súng cho cô, cô đừng đánh vào người chúng, mà đánh vào chân, vai của chúng. Chỉ cần chúng không chết là được." Hạ Lăng Sơ nói. Nếu quả thực để anh ấy quyết định, thì những kẻ này chết hàng trăm lần cũng đáng.

Thế nhưng, anh không muốn làm phiền tới cô ấy.

"Được!" Cung Vũ Ninh gật đầu.

Đúng lúc này có tiếng người bước tới. Đây vốn là là một quầy bar, nên còn có một lỗ quan sát. Hạ Lăng Sơ chạy tới nhìn, quả thật là một tên bắt cóc đang bước tới. Có lẽ là tới kiểm tra.

Hạ Lăng Sơ ra ám hiệu cho Cung Vũ Ninh, bảo cô đứng phía sau anh. Lúc cửa mở ra, anh khống chế ngay tên này.

Cung Vũ Ninh lập tức đứng sau anhta. Còn tên bắt cóc đã bước tới cửa, cầm chìa khóa mở. Ngay sau đó hắn mở cửa bước vào.

Khi hắn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra bên trong thì một cánh tay đã kẹp chặt cổ hắn, khiến hắn không thể kêu lên. Hạ Lăng Sơ kéo hắn vào bên trong. Cung Vũ Ninh khóa cửa lại.

Tên bắt cóc trợn mắt sợ hãi, năm ngón tay trên cổ hắn khiến gắn đỏ bừng mặt, cảm giác như hắn sắp bị ngạt thở.