Cung Vũ Ninh mặc dù bị hiểu lầm, thế nhưng cô không giải thích, gật đầu nói: "Vâng, tôi sẽ để ý."
Hạ Lăng Sơ lim dim mắt nhìn cô. Vì áo của anh đã bị bác sỹ cắt đi, trên người cuốn đầy bông băng, nhưng cũng không vì thế làm ảnh hưởng tới cơ thể hoàn hảo của anh.
8 múi bụng đầy sức mạnh, đến ngay cả cô y tá cũng thi thoảng liếc nhìn. Bác sỹ đưa cho anh một chiếc áo bệnh nhân, thế nhưng Hạ Lăng Sơ không muốn mặc.
Vì thế, lúc này anh hở phần trên cơ thể.
Cung Vũ Ninh đưa tay dìu anh, lúc đó hai cánh tay chạm vào nhau, hơi ấm trên da anh truyền say tay cô.
Cung Vũ Ninh có chút ngượng ngừng nhưng không bỏ tay ra.
"Tôi không sao, không cần dìu."
Cung Vũ Ninh cảm thấy cô bị ruồng rẫy. Cô vội lùi lại hai bước, nhìn anh nói nghiêm túc: "Hôm nay thật cảm ơn anh, thật xin lỗi vì cuốn anh vào chuyện này, lại còn khiến anh bị thương."
"Cô lại nợ tôi thêm một lần nữa?" Hạ Lăng Sơ cười nhìn cô. Tối nay cô nợ anh tới 3 lần, thật kỳ lạ.
Cung Vũ Ninh gật đầu: "Vâng, anh cứ ộng vào. Sau này tôi trả hết."
Hạ Lăng Sơ đột nhiên nói: "Thôi, tôi chiết khấu cho cô, tính cô hai lần, viện đạn khi này thì không cần trả."
Đây là nợ cả một tính mạng, anh không cần cô phải trả.
Cung Vũ Ninh nhìn anh nói nghiêm túc: "Nếu có cơ hội, tôi sẽ trả."
Hai người bước ra từ thang máy, Hạ Lăng Sơ một tay ấn vết thương còn Cung Vũ Ninh dìu anh đi.
"Tôi đưa anh về phòng, tối nay tôi sẽ chăm sóc cho anh." Cung Vũ Ninh nghe lời bác sỹ, tối nay sẽ chăm sóc cho anh ta.
Hạ Lăng Sơ biết tối nay cô đã trải qua quá nhiều chuyện. Lúc này đã là 3h sáng, cô ấy chắc chắn đã mệt.
"Không cần đâu, anh về nghỉ ngơi đi!" Lát nữa tôi sẽ gọi thuộc hạ tới," Hạ Lăng Sơ từ chối.
Cung Vũ Ninh thấy áy náy trong lòng: "Để tôi chăm sóc cho anh! Tôi có thể làm được."
Hạ Lăng Sơ đột nhiên nói với giọng khá xa lại: "Cung tiểu thư, mặc dù xảy ra nhiều chuyện, thế nhưng tôi với cô vẫn là người xa lạ. Tôi không quen người lạ chăm sóc. Cô quay về phòng đi!"
"Ờ!" Cung Vũ Ninh đột nhiên thấy bất ngờ vì sự lạnh lùng này.
"Thế nhưng..." Cung Vũ Ninh định nói lại một câu, trải qua những chuyện như vậy mà hai người vẫn còn là người lạ hay sao?
Hạ Lăng Sơ ngắt lời cô: "Cung tiêu thư, cô cũng biết cô là người phiền phức. Hai ngày này cô đừng tiếp cận tôi, tôi không hy vọng gặp phải chuyện như thế này nữa. Ngoài ra, cô hãy bảo vệ sỹ bảo vệ cô ngày đêm, đừng lấy tính mạng làm trò đùa."
Cung Vũ Ninh hoàn toàn ngạc nhiên. Cô vẫn áy náy trong lòng, thế nhưng Hạ Lăng Sơ không hiểu, cô buông tay và nói: "Được, vậy tôi không làm phiền anh. Nếu anh có chuyện gì, thì cứ nói với tôi. Dù gì thì anh cũng vì tôi mà bị thương."
Hạ Lăng Sơ hừ một tiếng: "Tôi không bị thương vì cô, chẳng qua là lúc đó tôi đứng đúng chỗ đó. Cô đừng lo lắng."
Nói xong, an mở cửa phòng rồi đóng cửa đi vào.
Bên ngoài, Cung Vũ Ninh nhìn cánh cửa khép chặt, đứng ngây một lúc mới quay lại phòng.
Tối nay,một hành trình nguy hiểm khiến cô vừa mệt vừa sợ hãi. Cô nằm trên ghế, dù rất mệt nhưng lại không ngủ được. Đúng như Hạ Lăng Sơ nói, đêm nay thật dài.
Nữa tiếng sau cô ngủ thiếp đi trên ghế sô-pha mà chẳng buồn tắm.
Hạ Lăng Sơ gọi Nhiếp Quân Cố tới chăm sóc cho anh. Nhiếp Quân Cố hoàn toàn không ngờ, chỉ trong một tối mà Hạ Lăng Sơ lại bị trọng thương. Anh tò mò muốn biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Hạ Lăng Sơ chỉ nói là gặp nhóm bắt cóc.
"Với thân thủ của anh, không đến mức bị thương như này chứ?" Nhiếp Quân Cố nói.
Hạ Lăng Sơ nhếch miệng. Quả thật với thân thủ của anh ta, thì anh đã không bị vướng chân. Ngay khi bị dí súng vào anh đã có thể xử lý ngay lúc đó rồi.
"Tôi mệt rồi, anh ngủ sô-pha đi!"
"Được, anh ngủ đi." Nhiếp Quân Cố trả lời.
Hạ Lăng Sơ nằm trên giường không cẩn thận đè vào vết thương. Trong đầu anh lúc này đột nhiên nhớ tới tên bắt cóc yêu cầu anh vứt súng đi, lúc đo Cung Vũ Ninh như phát điên. Sao cô ấy lại có sức mạnh như thế. Anh nghĩ, có thể là do việc anh vứt súng đi đã kích thích cô ấy.
"Quả thật đã coi thường cô ấy." Hạ Lăng Sơ tự lẩm bẩm trong miệng.
Sáng sớm
Tiếng chuông cửa đánh thức Cung Vũ Ninh, cô ôm đầu đi tới mở cửa. Cổ Hạo đứng ở cửa: "Chị Vũ ninh, chào buổi sáng."
Cung Vũ Ninh vỗ vỗ lên trán: "Chào!"
"A! Chị, sao chị trông khó coi thế? Tối qua chị thức đêm hả?" Cổ Hạo nhìn sắc mặt của cô.
Cung Vũ Ninh lập tức tỉnh táo hơn rồi nghĩ, Hạ Lăng Sơ không biết thế nào? Cô nói vội với Cổ Hạo: "Ở đây đợi chị, chi đi tìm một người."
"Tìm ai?" Cổ Hạo tò mò.
Cung Vũ Ninh gõ cửa phòng Hạ Lăng Sơ. Sắc mặt cậu thay đổi. Sao chị Cung Vũ Ninh lại chủ động tới tìm anh ta?
Cửa phòng mở ra, Cung Vũ Ninh ngầng đầu. người trong phòng nhìn cô với vẻ ngạc nhiên: "Là cô!"
"Xin hỏi Hạ Lăng Sơ có ở đây không?" Cung Vũ Ninh hỏi vội.
"Có, đang ngủ. Cô tìm anh ấy có chuyện gì?" Nhiếp Quân Cố ngạc nhiên, lẽ nào anh đã bỏ lỡ chuyện gì?
"Vậy... Anh ta không sao chứ?" Cung Vũ Ninh hỏi.
Nhiếp Quân Cố hỏi lại: "Sao cô biết anh ấy có chuyện?"
"Vì tôi ở cùng anh ấy tối qua."
"Vì thế, nghĩa là hai người đều bị bắt cóc?" Nhiếp Quân Cố chống cằm, có chút không hài lòng vì Hạ Lăng Sơ giấu anh.
"Đúng, anh ấy vì tôi mà bị thương." Cung Vũ Ninh gật đầu.
Nhiếp Quân Cố thâm nghĩ trong lòng, Hạ Lăng Sơ không ngờ tối qua sắm vai anh hùng cứu mỹ nhân, lại còn giấu mình: "Anh ấy không sao. Cô có vào thăm anh ấy không?"
"Vậy tôi vào xem sao. " Nói xong, cô bước vào phòng ngủ của Hạ Lăng Sơ.
Phía sau, Cổ Hạo ngạc nhiên nhìn nhưng không dám bước vào.
Cung Vũ Ninh bước tới bên giường. Hạ Lăng Sơ đã tỉnh dậy, anh ngồi dậy, vén chăn ra, nhìn thấy cô gái ngồi bên giường, sắc mặt hơi lạnh lùng: "Cung tiểu thư, chẳng phải tôi đã nói rồi, đừng tới làm phiên tôi rồi hay sao?"
Cung Vũ Ninh hỏi: "Anh không sao chứ?" [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
"Không sao. " Hạ Lăng Sơ trả lời, rồi nhìn Nhiếp Quân Cố đứng ở phía cửa với vẻ tò mò. Anh nói tiếp với giọng trùng xuống: "Cung tiểu thư, mời cô đi cho."