Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1167



Sau đó, cô cúi mắt xuống, phần eo của cô đang được cánh tay rắn chắc của nam nhân ôm chặt, còn ngực của anh ta lại đang áp sát vào lung cô, bên tai cô còn nghe thấy hơi thở của anh.

Đầu óc cô cảm thấy ong ong, rồi trở nên trống rỗng, mọi việc tối qua cô đã nhớ lại hết rồi, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng lên, đồng thời cô còn có thể cảm nhận được, phản ứng của nam nhân đó mặc dù cách một lớp quần áo...

Cả người cô trở nên cứng đơ, cô không dám động đậy.

“Em tỉnh rồi à?” Nam nhân sau lưng cô khẽ cười hỏi.

“Vâng, em phải dậy đây.” Cung Vũ Ninh nói xong bèn bỏ tay anh ra khỏi eo cô rồi vội vàng ngồi dậy.

Hạ Lăng Sơ ngồi trên giường, anh gối lên hai cánh tay nhìn cô gái đang lúng túng đi vào phòng tắm, bờ môi mỏng của anh bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ cong lên.

Anh cũng không ngờ rằng lần xuất hằng này lại khiến anh có thể gặp được cô, khiến cuộc sống trống rỗng của anh có thêm một màu sắc tươi mới.

Đồng thời, bởi vì cô mà cũng khiến anh quên luôn cả mục đích của chuyến đi lần này đó là dạy bảo Cổ Hạo, để nó tránh xa em họ, thế nhưng giờ đây xem ra chuyện mà sau này anh định đối phó với Cổ Hạo đừng mong nghĩ đến nữa.

Nếu không thì, sao anh có thể qua được ải của cô đây? Bất luận ra sao, Hạ Lăng Sơ cũng có một cảm giác đó là anh không muốn đối đầu với cô.

Cung Vũ Ninh đứng trước gương trong phòng tắm, cô nhìn khuôn mặt đỏ như gấc của mình, cô cảm thấy vô cùng sầu não nhưng lại có một cảm giác ngọt ngào khó diễn tả.

Cung Vũ Ninh đánh răng rửa mặt xong đi ra, cô thay xong quần áo đi ra ngoài đợi người nam nhân này, Hạ Lăng Sơ một lúc sau cũng đi ra, quần áo chỉnh tề, trông bộ dạng tinh anh của anh cứ như là bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào phòng họp để họp vậy.

“Em có thể ra ngoài ăn sang không?” Cung Vũ Ninh bị nhốt một ngày một đêm rồi, nội tâm cô vẫn hướng ra cuộc sống bên ngoài.

“Được.” Hạ Lăng Sơ gật gật đầu.

“Vậy chúng ta đi ra thôi!” Cung Vũ Ninh khao khát cuộc sống tự do tự tại.

Hai người họ đi tới một nhà hàng ăn sang có ba tầng, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ là hải dương xanh ngắt, phía xa xa là những đám bây trắng đang bồng bềnh lãng du, mọi thứ trở nên thật xinh đẹp và vui vẻ.

Dĩ nhiên cũng có không ít người đang bàn tán về chuyện đã xảy ra vào hôm qua, may mà cách lúc xuống thuyền cũng chỉ còn một ngày nữa thôi, mọi người đều cảm thấy vô cùng may mắn, dù gì thì ở đây cũng khiến họ có suy nghĩ không có cảm giác an toàn.

Cung Vũ Ninh cũng hy vọng có thể sớm xuống thuyền.

Trên con phố thương mại, Hạ Lăng Sơ bỗng nhiên nổi hứng đưa tay dắt Cung Vũ Ninh ở bên cạnh tiến vào cửa hàng đá quý.

“Anh định làm gì vậy?” Cung Vũ Ninh có chút ngạc nhiên nhìn anh.

“Anh muốn tặng em một món quà!” Hạ Lăng Sơ nói.

“Ơ! Em có nhiều đá quý lắm rồi, em...”

“Những cái đó đều không phải anh tặng.” Hạ Lăng Sơ nhướn mày phản bác.

Cung Vũ Ninh bỗng nhiên cảm thấy anh quả thật bá đạo, cô chỉ đành gật gật đầu nói: “Được thôi! Thế anh định tặng em cái gì nào?”

“Tất cả những món đồ trong này em chọn đi, cái nào em thích thì anh sẽ tặng em.” Hạ Lăng Sơ lên tiếng, trong ngữ khí của anh thể hiện sự tự tin tuyệt đối về khả năng tài chính.

Cung Vũ Ninh lại không nghĩ như vậy, cô nghiêng nghiêng đầu nghĩ một hồi: “Không được, nếu đã là quà anh tặng em, vậy thì phải là do anh chọn cho em, vì vậy nên anh chọn đi! Anh chọn gì em cũng đều thích hết.”

Hạ Lăng Sơ cũng đến là bó tay với cô, anh đi tới trước quầy, cúi người xuống tỉ mỉ chọn ra một chiếc dây chuyền hợp với cô.

Cung Vũ Ninh đứng đi theo bên cạnh, cô nhìn người đàn ông này cúi người xuống nghiêm túc tìm kiếm thứ thuộc về cô trong tủ, cảm giác này còn vui hơn nhận được quà gấp mấy lần.

Cuối cùng Hạ Lăng Sơ chọn được một chiếc vòng tay vô cùng tinh xảo và đẹp mắt, ở bên trên đính những viên kim cương phát ra ánh sáng lấp lánh như những vì sao, nó rất tương xứng với thân phận cao quý và sáng ngời của cô, hơn nữa, giá của nó cũng đạt đến mức anh mong muốn.

“Em thích cái này không?” Hạ Lăng Sơ ngẩng đầu lên hỏi cô.

Cung Vũ Ninh cúi người xuống xem, bèn trào dâng cảm giác hoan hỉ: “Vâng, em thích lắm, nó đẹp quá.”

“Vậy tôi lấy cái này, lấy ra đi.” Hạ Lăng Sơ nói với nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ lấy chiếc vòng ra, Hạ Lăng Sở tỉ mỉ xem một lượt rồi đưa tấm thẻ cho nhân viên phục vụ: “Quẹt thẻ xong thì gỡ giá ra.”

Nhân viên phục vụ nhanh chóng làm xong những việc này, anh ta tháo giá ra, chiếc vòng tay được bỏ vào trong một chiếc hộp nhung màu đen, vô cùng lấp lánh.

Hạ Lăng Sơ đưa tay ra nắm lấy tay của Cung Vũ Ninh, Cung Vũ Ninh đưa tay lên, Hạ Lăng Sơ đích thân đeo chiếc vòng vào tay cô, chiếc vòng càng tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, vô cùng thanh tú đẹp đẽ.

“Đẹp quá, em thích lắm.” Cung Vũ Ninh đưa tay lên nhìn, ánh mắt cô rạng ngời thể hiện sự yêu thích.

Bữa tối họ cùng dung bữa với Andrew, Andrew giừo đây dường như có một sự uỷ khuất vì bị lạnh nhạt, anh vừa nhìn thấy Cung Vũ Ninh bèn thao thao bất tuyệt trên bàn ăn, Cung Vũ Ninh nói chuyện cùng anh ta, Hạ Lăng Sơ ngồi bên cạnh thi thoảng cũng nói vài câu, nhưng phần lớn thời gian anh vừa ruồng bỏ Andrew vừa tán thưởng Cung Vũ Ninh.

Andrew tuy không có ý về phương diện đó với Cung Vũ Ninh, thế nhưng, khi nhìn đôi mắt xanh biếc sâu thẳm của anh ta cứ nhìn Cung Vũ Ninh cười thì Hạ Lăng Sơ không kiềm chế được sự ghen tuông bỗng chợt dấy lên trong lòng.

Anh biết rất rõ là anh thích vị Cung tiểu thư này, vì vậy nên mới nảy sinh ra sự ghen tuông đó, âu cũng là điều hiển nhiên.

“Vũ Ninh, anh nghe nói ở đó có một thác nước, tới lúc đó chúng ta đem theo giá vẽ tìm một vị trí thích hợp có thể vẽ cả ngày luôn đó.”

“Vâng! Em cũng rất muốn như vậy.”

Hạ Lăng Sơ nghe Andrew lên kế hoạch về hành trình tiếp theo của bọn họ, hơn nữa chủ yếu thời gian là Andreư sẽ ở cùng Cung Vũ Ninh, trái tim anh lại căng lên như dây đàn.

“Hạ tiên sinh, chắc là ngài sau khi xuống thuyền ở cảng thì sẽ rời đi phải không! Andrew đột nhiên hỏi chuyện Hạ Lăng Sơ.

Câu hỏi này cũng là điều mà Cung Vũ Ninh vẫn luôn không dám hỏi, lúc này Andrew đã hỏi rồi, ánh mắt cô cũng đang chờ đợi nhìn anh.

Đúng là Hạ Lăng Sơ phải đi rồi, anh nhìn sang ánh mắt của Cung Vũ Ninh, dường như có sự bất khả kháng: “Tôi sắp phải đi rồi.”

Ánh mắt Cung Vũ Ninh bỗng loé lên sự hụt hẫng, hoá ra tâm trạng khi phải biệt ly lại khó chịu nhường này, cô nhoẻn miệng cười: “Ồ! Vậy thì, sau này có thời gian thì gặp lại.”

Andrew cũng cảm nhận được bầu không khí giữa hai người, anh không kiềm được nói lời an ủi: “Li biệt chỉ là vì lần hội ngộ tiếp theo, tôi xin rằng hai người sẽ sớm gặp lại nhau thôi, Vũ Ninh à, sau khi kết thúc hành trình này em định về đâu?”

“Về đất nước của em để đoàn tụ cùng người nhà em.” Cung Vũ Ninh nói.

“Thế Hạ tiên sinh, ngài thì sao?”

“Quay về gia tộc của tôi, tiếp quản việc làm ăn của gia tộc.”

Cung Vũ Ninh nghe xong liền cụp mắt xuống che giấu tâm trạng trong đôi mắt, như vậy cũng có nghĩa là cơ hội gặp mặt sẽ vô cùng mong manh.

Bầu không khí bỗng nhiên trầm lắng, mọi người ăn tối cũng no nê rồi, Hạ Lăng Sơ đứng dậy nói: “Chúng ta về phòng thôi!”

“Vâng.” Cung Vũ Ninh đứng dậy, Andrew cũng đứng lên theo.

Andrew nhìn tiễn bọn họ về phòng, anh có chút ngưỡng mộ rồi về phòng của mình.

Vừa bước vào phòng, không khí lúc nãy trên bàn ăn cũng theo vào, Cung Vũ Ninh im lặng không nói tiếng nào, Hạ Lăng Sơ quay đầu sang nhìn cô: “Em yên tâm đi, anh sẽ tới quốc gia của em để tìm em.”