Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1193



Bên phía quán bar rất nhanh đã chuyển tới tất cả băng ghi hình của buổi tối hôm trước. Nhiếp Quân Cố ngồi ở trong một gian phòng bao cầm ipad để kiểm tra, ở trong đại sảnh tối tăm khiến hình ảnh quay lại cũng tương đối mờ nên anh yêu cầu kiểm tra hình giám sát ở cửa.

Trên màn hình giám sát xuất hiện cảnh lúc Cổ Duyệt xuống xe, chỉ thấy cô xuống xe rồi đứng lặng ở cửa một hồi lâu mới chạy qua một bên kéo áo xuống để lộ ra hơn nửa bờ vai quyến rũ và đi vào trong, Nhiếp Quân Cố cười lạnh, anh đã biết người phụ nữ này có vấn đề mà.

Không nghĩ tới cô ta cố ý chạy vào trong quán bar là để nhìn lén đàn ông, đúng là kẻ không biết xấu hổ, Nhiếp Quân Cố nghi ngờ người phụ nữ này cố tình trêu chọc mình.

Đầu óc người phụ nữ này hẳn là có vấn đề mới có thể cho rằng cô ta dùng cách như vậy sẽ làm anh chú ý. Thật nực cười.

Nhiếp Quân Cố đã gặp rất nhiều người phụ nữ muốn anh chú ý tới họ, nhưng to gan tới mức nhìn lén anh như người này thì đúng là lần đầu tiên.

Quá đáng hơn là cô còn chạy vào trong phòng rửa tay nhìn lén anh và thấy được nơi anh không thể cho người khác thấy, đáng chết, Nhiếp Quân Cố vừa nghĩ tới lại tức muốn phát điên rồi.

Anh nheo mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn của Cổ Duyệt trong video, cho dù buổi tối tầm nhìn không được tốt nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng đường nét trên gương mặt cô, chỉ có điều bây giờ anh không có tâm trạng để thưởng thức xem cô thế nào.

Nhiếp Quân Cố lập tức phóng to chiếc xe taxi mà cô bước xuống, may mắn là biển số xe xuất hiện ở trong video.

Nhiếp Quân Cố lấy điện thoại di động ra và bấm số gọi đi rồi ra lệnh. "Tìm cho tôi một tài xế taxi." Anh nói xong thì đọc biển số xe qua. Chỉ mười phút sau, trên điện thoại di động của anh đã nhận được tất cả tin tức, bao gồm số điện thoại liên lạc của người tài xế kia.

Nhiếp Quân Cố nhìn số điện thoại của người tài xế thì không có bất kỳ do dự nào lại bấm số gọi đi.

"Alo, xin chào." Giọng nói của người lái xe truyền đến.

"Chào anh, tôi muốn hỏi thăm anh một việc, anh còn nhớ rõ tối hôm qua khoảng tám giờ anh đã chở một cô gái tóc ngắn không?" Nhiếp Quân Cố trực tiếp tìm hỏi.

"Sao anh lại hỏi thăm về cô gái này?" Người tài xế kinh ngạc hỏi.

"Cô ấy là bạn gái của tôi, tối hôm qua cô ấy bỏ nhà ra đi nhưng tôi chỉ biết cô ấy đi tới quán bar! Tôi muốn hỏi xem anh đón cô ấy từ chỗ nào?" Nhiếp Quân Cố cũng không hi vọng quá nhiều, nhưng anh sẽ không bỏ qua cơ hội có thể tìm được cô.

Người tài xế kia không suy nghĩ nhiều mà lập tức nhớ lại rồi bảo. "Tối hôm qua, tôi đúng là có chở một cô gái tóc ngắn trông rất xinh đẹp, cô ấy gọi xe đến khách sạn."

"Khách sạn nào vậy?" Nhiếp Quân Cố lập tức hỏi.

"Đó là khách sạn bảy sao đặc biệt ở trung tâm thành phố chúng ta! Chắc bạn gái anh ở đấy thôi!" Trong giọng nói của người tài xế có phần cười nhạo.

Khi anh ta đón Cổ Duyệt đã nghĩ đến một cô gái xinh đẹp như thế sao có thể ở nổi khách sạn này, không chừng là được người đàn ông nào bao nuôi thôi!

"Cảm ơn." Nhiếp Quân Cố nhận được tin tức mình muốn có thì lập tức cúp điện thoại.

Anh liếc mắt nhìn đồng hồ, bây giờ mới chín rưỡi sáng, như vậy nếu tối hôm qua người phụ nữ này ở đó thì cô ta chắc chắn chưa kịp trả phòng, anh hẳn có thể tìm được cô ta.

Nhiếp Quân Cố không nói thêm một lời đã trực tiếp từ trong quán bar đi thẳng đến khách sạn bảy sao ở trung tâm thành phố để tìm Cổ Duyệt tính sổ.

Hơn nữa, gia đình anh cũng có cổ phần ở khách sạn kia, cho nên anh muốn tra ra số phòng của Cổ Duyệt là chuyện vô cùng dễ dàng.

Sau khi ăn bữa sáng, Cung Vũ Ninh và Cổ Duyệt ngồi trước cửa kính lớn trong phòng nghỉ ngơi, thưởng thức ánh sáng mặt trời phía xa, uống một cốc cà phê, đây tuyệt đối là thời gian dễ chịu nhất trong cuộc đời.

Hai người chị em tốt ở cùng một chỗ lại càng cảm thấy vui vẻ hơn.

Khoảng mười giờ, một chiếc xe thể thao màu xanh da trời nhanh chóng tiến vào chỗ đậu xe và dừng lại rất tiêu chuẩn, Nhiếp Quân Cố đẩy cửa ra bước xuống xe.

Bình thường trông anh chính là một thiếu gia hòa nhã lại thân sĩ mà lúc này thì giống như đã biến thành vị thần báo thù, mặt anh trầm xuống và nheo mắt lại lộ ra sự tức giận trực tiếp đi vào trước quầy lễ tân.

Nhân viên lễ tân tất nhiên rất quen thuộc với anh, vừa nhìn thấy anh thì cô ta lập tức nói chuyện vô cùng ngọt ngào và quyến rũ. "Chào Nhiếp tiên sinh, ngài qua khách sạn sớm như vậy là có chuyện gì cần sao?"

Nhiếp Quân Cố ở trước mặt người đẹp vẫn theo thói quen duy trì vẻ tao nhã của mình, anh mỉm cười và nói. "Giúp tôi kiểm tra về số phòng của một cô gái."

Nhân viên lễ tân lập tức kinh ngạc nói. "Nhiếp tiên sinh, khách sạn có quy định không thể tùy tiện để lộ số phòng của khách."

"Cô ấy là bạn gái của tôi lại lén ở sau lưng tôi đi thuê phòng với người đàn ông khác, cô nói xem tôi có nên tìm cô ấy tính sổ hay không?" Nhiếp Quân Cố nhanh chóng đưa ra một lý do.

"A!" Nhân viên lễ tân nghe vậy lại giật mình, cô nhìn gương mặt đẹp trai và quyến rũ của Nhiếp Quân Cố thì trong lòng nghĩ thầm, bạn gái của anh bị mù mắt rồi à! Người bạn trai tốt và anh tuấn như anh mà không cần lại còn đi thuê phòng với người đàn ông khác sao?

Nhiếp Quân Cố lấy ra một bức ảnh lấy được ở trong quán bar cho cô xem. "Chính là cô ấy."

"Cô ấy có thuê phòng Tổng Thống ở chỗ khách sạn chúng tôi, để tôi dẫn ngài đi tới đó." Nhân viên phục vụ nể tình anh đẹp trai nên cũng không chú ý nhiều tới quy định khách sạn thế nào, dù sao nhà anh cũng có cổ phần trong khách sạn này nên cô cũng không thể đắc tội anh được!

Nhiếp Quân Cố thoả mãn gật đầu và đi theo nhân viên lễ tân đến tầng có hơn năm mươi phòng Tổng Thống, người nhân viên lễ tân đi tới trước cửa một gian phòng rồi chỉ vào đó và nói: "Bạn gái của ngài ở gian phòng này."

Nhiếp Quân Cố nhìn vào cửa gian phòng trước mặt rồi thở ra một hơi, anh suy nghĩ một lát lại cảm thấy nếu như mình nhấn chuông cửa sẽ khiến người phụ nữ bên trong đề phòng mà không mở cửa mất.

"Cô nhấn chuông thay tôi đi." Nhiếp Quân Cố nói với cô nhân viên lễ tân nói.

Nhân viên lễ tân khẩn trương nhìn anh rồi đưa tay nhấn chuông.

Cung Vũ Ninh và Cổ Duyệt ở trong phòng mới vừa ăn sáng xong đang dự định làm ổ ở trên ghế sa lon xem tạp chí thời trang thì nghe có tiếng chuông cửa.

"Chẳng lẽ là Andrew sao?" Cung Vũ Ninh đang đắp mặt nạ tro núi lửa, cả gương mặt nhỏ nhắn của cô đều đen xì, Cổ Duyệt không đắp mặt nạ nên đứng lên nói. "Cậu cứ ở yên đấy để tớ đi mở cửa cho."

Cung Vũ Ninh gật đầu, Cổ Duyệt vẫn cẩn thận nhìn qua mắt mèo kiểm tra, bên ngoài không ngờ là nhân viên phục vụ, cô kinh ngạc mở cửa phòng ra.

"Xin hỏi có chuyện gì không?" Cổ Duyệt tò mò hỏi.

Mà lúc này, Nhiếp Quân Cố đứng sát tường lại trực tiếp xuất hiện ở trước mắt cô.

"Tiếp theo tôi cần xử lý việc riêng nên cô có thể đi về làm việc được rồi." Nhiếp Quân Cố nói với cô nhân viên lễ tân.

Nhân viên lễ tân còn tưởng rằng có thể xem được một màn kịch hay, nhưng nhìn vẻ mặt của Nhiếp Quân Cố rõ ràng không hy vọng cô ta ở đây nên cô ta đành phải thất vọng rời đi.

Cổ Duyệt chớp mắt nhìn người đàn ông này, càng nhìn cô càng thấy quen mắt, càng nhìn cô lại càng kinh hãi, chờ tới lúc cô nhớ tới anh ta là ai thì cô theo bản năng vội vàng đóng cửa lại.