Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1199



Khoảng năm giờ chiều, Hạ Lăng Sơ lái xe tới dưới khách sạn, buổi tối Cổ Duyệt có hẹn với Andrew, bảo Cung Vũ Ninh hoàn toàn không cần phải lo lắng cho cô, cứ yên tâm đi hẹn hò.

Cung Vũ Ninh xách túi bước ra khỏi khách sạn thì nhìn thấy xe của Hạ Lăng Sơ đứng đậu ở đó, cửa xe hạ xuống, anh đang nho nhã, thư thái ngồi đợi cô, cô mỉm cười ngọt ngào nhìn vào mắt anh, bước tới.

Ngồi vào xe, Cung Vũ Ninh tò mò hỏi: "Chúng ta đi đâu mua thức ăn đây?"

"Trước cửa nhà anh có một siêu thị lớn, ở đó có hết." Hạ Lăng Sơ nhìn cô dịu dàng nói.

"Vâng!" Cung Vũ Ninh liền bắt đầu hào hứng mong đợi bữa tối lãng mạn ngày hôm nay.

Còn nữa, đây là lần đầu tiên cô tới nhà anh chơi, cũng muốn biết nơi người đàn ông này sinh sống là một nơi như thế nào.

"Bình thường anh sống một mình ư?" Cung Vũ Ninh tò mò hỏi, vì hai người quen nhau chưa lâu, cô chưa kịp hiểu hết toàn bộ về anh.

"Ừ, ông anh sức khỏe không được tốt, ba anh cần ở bên chăm sóc ông, bình thường anh sống một mình." Hạ Lăng Sơ nói, vì bây giờ một nửa sản nghiệp của tập đoàn Hạ Thị đã được giao vào tay anh, ba anh đã rảnh rỗi hơn nhiều.

Cung Vũ Ninh biết mẹ anh qua đời sớm, nên không dám nhắc tới chuyện của anh nữa, chỉ sợ lỡ lời đụng chạm tới chuyện đau lòng của anh. Cô đưa mắt ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, phát hiện phong cảnh hai bên đường của nước X rất đẹp.

Ngồi trên xe, gió tháng mười thổi mát rượi cũng là một loại hưởng thụ.

"Hôm nay anh nghe nói triển lãm tranh của em sẽ bắt đầu vào ngày mốt, em có cần chuẩn bị gì không?"

"Không cần đâu, lần này em sẽ vào tham gia với tư cách là du khách, vé của một tuần đã hết rồi, anh có vé không? Em tặng anh mấy tấm." Cung Vũ Ninh hỏi.

Hạ Lăng Sơ sao lại không có vé được? Anh đã đặt một trăm vé từ lâu rồi, quản lý cao cấp trong công ty anh mỗi người đều có một vé, hơn nữa anh còn dẫn theo cả dì và người thân tới xem triển lãm nữa.

"Anh đặt vé của ngày đầu tiên rồi, triển lãm tranh của em, anh nhất định sẽ phải đi ủng hộ." Hạ Lăng Sơ mỉm cười.

Cung Vũ Ninh vui mừng phấn chấn nhìn về phía trước: "Vậy khi đó chúng ta sẽ cùng vào."

"Ừ!" Hạ Lăng Sơ cũng rất mong đợi cùng cô đi tham quan triển lãm.

Tới bãi đậu xe của siêu thị, Hạ Lăng Sơ dắt tay cô vào trong, hai người đẩy xe đi, không vội mua sắm gì mà chỉ từ từ đi ngắm đồ, muốn mua gì mới lựa chọn cho vào xe đẩy. Hạ Lăng Sơ đẩy xe, Cung Vũ Ninh đi bên cạnh lựa chọn.

Trong siêu thị, Cung Vũ Ninh tỏ ra rất trẻ thơ, vô cùng tinh nghịch, cô thích xoa chiếc đầu đáng yêu, nhìn ngắm những viên kẹo được đóng gói cầu kỳ tinh tế, ánh mắt Hạ Lăng Sơ luôn nhìn cô, khóe miệng mỉm cười.

Khi chọn thức ăn, Cung Vũ Ninh không dám chọn bừa vì cô thực sự không thành thạo việc bếp lúc, không có kinh nghiệm mua rau, cô giao hết cho Hạ Lăng Sơ.

Hạ Lăng Sơ khi còn là học sinh đã rèn cho mình thói quen sinh hoạt vô cùng tự lập, cùng với việc ba anh cũng không cho phép anh hình thành tính cách của thiếu gia nhà giàu, mà bồi dưỡng anh trở nên kiên định tự chủ trong cuộc sống.

Hạ Lăng Sơ rất nỗ lực, tích cực. So với Hạ Hải Dật du học ở nước ngoài, sống cuộc sống trác táng của một công tử nhà giàu, anh thì tự mình đi du lịch, đi học, tham gia luyện tập quyền Anh, tới khiêu chiến những nơi không người độ khó cao trên khắp thế giới, rèn luyện cho mình lòng dũng cảm và sức mạnh.

Cho dù khi về lại gia tộc, anh cũng vẫn kiên định chủ định, không bị thế giới sa hoa làm cho mụ mị đầu óc, anh có thể nói là một người đàn ông vô cùng đảm việc nhà.

Cung Vũ Ninh thầm sùng bái anh, thấy anh lựa chọn đồ ăn rất thành thục, mấy người phụ nữ trung niên bên cạnh cũng không khỏi đưa mắt nhìn, cho rằng chàng trẻ tuổi đẹp trai như vậy sao có thể biết nấu cơm?

Khi thanh toán, đồ của họ đựng đầy hai túi, Cung Vũ Ninh lập tức chạy tới xách chiếc túi nhẹ hơn, cô biết Hạ Lăng Sơ tuyệt đối không cho cô xách túi nặng, vì thế cô xác túi nhẹ, giúp anh san sẻ gánh nặng.

Có điều cô mới xách được chừng hai bước, người đàn ông sau lưng liền bước tới, đưa tay cầm lấy, giành luôn cả túi cô đang xách.

"Em có thể xách được." Cung Vũ Ninh không phục.

"Nhưng anh thương em." Hạ Lăng Sơ không quay đầu lại, nói một câu.

Chút bất mãn của Cung Vũ Ninh lập tức tan biến, cô vô cùng mãn nguyện đi theo anh.

Cung Vũ Ninh vẫn luôn tò mò Hạ Lăng Sơ sinh sống ở một nơi thế nào, xe của anh chạy vào một con đường ven núi, hàng cây thẳng tắp hai bên lùi nhanh về phía sau, ánh hoàng hôn chiếu lên tán lá cây, cảnh sắc đẹp vô cùng.

Xe chạy lên tới lưng chừng núi, Cung Vũ Ninh rất thích nơi như vậy, vừa xuống xe cô lập tức chạy tới lan can bên hoa viên, ở đây có thể nhìn qua rừng cây thấy được những tòa nhà chọc trời nhấp nhô như tranh vẽ ở phía xa, đúng là một góc nhìn không trung hoàn mỹ.

Hạ Lăng Sơ bước tới, cười hỏi: "Có thích nhà anh không?"

"Vâng, thích, rất thích."

"Nếu như em muốn tới sống ở đây, anh cũng rất hoan nghênh." Hạ Lăng Sơ nói tiếp.

Cung Vũ Ninh đỏ mặt, cô nhìn nơi này sau đó kiên định nói: "Sớm muộn gì em cũng sẽ dọn tới đây sống."

Hạ Lăng Sơ nghe cô nói vậy, bất giác cảm thấy mãn nguyện, anh dắt tay cô: "Vào tham quan nào."

Cung Vũ Ninh bước vào đại sảnh, phát hiện trên tường có treo rất nhiều hình, những tấm hình đó đều được đóng khung rất cẩn thận, có lớn có nhỏ, có người có cảnh đẹp, nhưng dường như đều là những khu vực núi tuyết rất khó chụp, Cung Vũ Ninh kêu thốt lên.

Gương mặt ngưỡng mộ quay đầu nhìn anh nói: "Đây đều là những nơi anh từng đi qua?"

Ừ, anh tự chụp đấy!" Hạ Lăng Sơ gật đầu.

"Ngưỡng mộ quá, em cũng muốn đi những nơi như vậy, nhưng ba mẹ em không cho em đi, nói là nguy hiểm quá."

"Những nơi này, nếu con gái đi, thể lực sẽ không đáp ứng được, vì thế anh cũng thấy rằng em không thể đi." Hạ Lăng Sơ đồng ý với quan điểm của ba mẹ cô.

Cung Vũ Ninh vẻ mặt tiếc nuối, thở dài nói: "Nếu vậy em chỉ có thể ngắm nhìn qua những tấm hình của anh thôi!"

"Nếu em muốn xem, trong máy tính của anh còn rất nhiều hình, em có thể ngắm từ từ."

"Thật sao? Vậy thì tốt quá, em muốn xem." Cung Vũ Ninh hào hứng nói.

"Được rồi, anh đi nấu bữa tối còn em thì xem hình." Hạ Lăng Sơ sắp xếp.

"Em lên tầng hai xem nhé, tham quan được đúng không! Không có đồ gì cần phải thu dọn chứ?" Cung Vũ Ninh tinh nghịch nghiêng đầu mỉm cười hỏi anh.

"Không có." Hạ Lăng Sơ dứt khoát đáp.

Cung Vũ Ninh gật đầu bước lên lầu, Hạ Lăng Sơ đi theo cô, đèn của cả căn biệt thự đều được bật sáng, hơn nữa căn biệt thự này có rất nhiều nơi lắp kính, dưới ánh nắng mặt trời càng trở lên rạng rỡ, hấp dẫn.

CUng Vũ Ninh đi tham quan hết phòng này tới phòng khác của tầng hai, sau cùng cô nhìn thấy một cánh cửa, cô quay lại hỏi Hạ Lăng Sơ: "Phòng ngủ của anh sao?"

"Ừ, vào xem thử đi!" Hạ Lăng Sơ gật đầu.