Cổ Duyệt đỏ mặt, cô xoay người đối lưng với Nhiếp Quân Cố: "Vậy thì chúng ta tách nhau ra xem đi! Tôi xem tranh của tôi, anh xem tranh của anh."
Cổ Duyệt nói xong liền xoay người đi về hướng khác, Nhiếp Quân Cố nhìn theo bóng dáng của cô, đi theo không được, không đi theo cũng không được, anh ta đứng tại chỗ, cắn răng nghiến lợi.
Cung Vũ Ninh đi xem tranh với Phan Lệ trên lầu hai, Phan Lệ nhìn Cung Vũ Ninh còn nghiêm túc hơn khi xem tranh nữa cơ! Bà đã từng gặp rất nhiều con nhà khuê các, nhưng Cung Vũ Ninh lại mang đến cho bà cảm giác thoải mái nhất.
"Vũ Ninh, tối này cháu và Lăng Sơ cùng về ăn cơm nhé!" Phan Lệ mời cô.
Cung Vũ Ninh cũng gật đầu rất sảng khoái: "Vâng ạ!"
Lúc này Phan Lệ gặp được bạn của bà, Phan Lệ cũng không chiếm dụng thời gian của cô nữa, bà ấy nói với cô: "Cháu đi xem tranh với Lăng Sơ đi! Tối này gặp lại nhé."
"Ối! Đấy chẳng phải là cô bé cắt băng khánh thành lúc nãy hay sao? Bà quen biết cô bé ấy à?"
"Bạn gái của cháu tôi."
"Cháu trai của bà may mắn thật."
"Còn chẳng phải nữa sau." Phan Lệ bật cười, sau đó cùng đi xem tranh với bạn.
Trong lòng Cung Vũ Ninh cũng rất muốn gặp Hạ Lăng Sơ, cô đứng trên lầu hai nhìn một lúc thì thấy Hạ Lăng Sơ đang đi tới từ một lối hành lang khác, cô mỉm cười, vội vàng xuống lầu tìm anh.
Tống Dung Dung tình cờ bắt gặp Cung Vũ Ninh chạy xuống, lúc nãy cô ta nhìn thấy Cung Vũ Ninh đang nhìn Hạ Lăng Sơ, hiển nhiên là chuẩn bị xuống lầu tìm Hạ Lăng Sơ.
Ánh mắt Tống Dung Dung lóe lên mùi mưu kế, cô ta nói với bạn thân của mình: "Tiểu Dao, có thể giúp tớ một việc không?"
"Được chứ! Việc gì vậy?" Tiểu Dao cũng đang tháy nhàm chán.
Tống Dung Dung thì thầm bên tai cô ta, Tiểu Dao sửng sốt, thấy Tống Dung Dung đang nhìn cô ta với ánh mắt khẩn cầu, là chị em với nhau cô ta cũng không tiện từ chối: "Được rồi!"
Tống Dung Dung đi từng bước một đến chỗ của Hạ Lăng Sơ, trên đường đi, cô ta đều bám đuôi anh, giờ đây cô ta giả vờ là một người phụ nữ tao nhã, cất bước đi đến bên cạnh anh, Tiểu Dao và Tống Dung Dung tách nhau ra, Tiểu Dao giở vờ không quen biết cô ta.
Hạ Lăng Sơ đã trò truyện với ông cụ được một hồi, ông cụ nhìn đồng hồ: "Lăng Sơ à! Cháu còn giỏi hơn cả ba của cháu nữa! Giới trẻ bây giờ quả thật giỏi hơn đời trước, bác về trước đây, có thời gian sẽ hẹn ba cháu ra cùng uống ly trà."
"Chú Vinh đi thong thả." Hạ Lăng Sơ gật đầu, chào tham biệt ông cụ.
Ông cụ rời đi, Hạ Lăng Sơ đưa mắt tiễn ông, lúc này Tống Dung Dung đã đi tới bên cạnh anh, chỉ có anh vẫn chưa hề chú ý đến sự xuất hiện của cô ta.
Vào chính vào lúc này, Tống Dung Dung bị một người đụng mạnh, và hướng người kia đụng vào lại nhắm về phía Hạ Lăng Sơ.
"A..." Tống Dung Dung cất lên tiếng kêu la dịu dàng, cả người ngã nhào vào lòng Hạ Lăng Sơ.
Hạ Lăng Sơ vẫn chưa nhìn thấy người bị đụng là ai, nhưng anh đã đưa tay ra đỡ theo bản năng, cơ thể mềm mại của Tống Dung Dung ngã nhào vào cánh tay của Hạ Lăng Sơ.
Đúng lúc Cung Vũ Ninh vừa bước xuống từ lầu hai, cô vừa đi đến chỗ cách anh không xa, cô không nhìn thấy được cảnh Tống Dung Dung bị đụng, mà chỉ nhìn thấy có một người phụ nữ ngã vào lòng Hạ Lăng Sơ, còn Hạ Lăng Sơ lại đang ôm lấy cô ta.
Tống Dung Dung trừng to hai mắt, giả vờ như bây giờ mới nhìn thấy Hạ Lăng Sơ: "Cung Tổng."
Hạ Lăng Sơ ga lăng đỡ cô ta đứng thẳng dậy, anh cũng thấy hơi kinh ngạc: "Sao lại là cô?"
"Trùng hợp quá khi gặp được anh ở đây, tôi được bạn bè mời đến xem triển lãm tranh." Tống Dung Dung vừa vén tóc, vừa nở nụ cười ngại ngùng.
"Cô không sao chứ?" Hạ Lăng Sơ quan tâm hỏi.
"Tôi không sao." Tống Dung Dung lắc đâu, sau đó nhìn trái nhìn phải, cứ như đang tìm kiếm người đụng cô ta lúc nãy.
Cung Vũ Ninh đứng ở bên cạnh, cô nhìn Tống Dung Dung với ánh mắt sắc bén, là phụ nữ, giác quan thức 6 của cô rất nhạy cảm, cô đang phân tích, người phụ nữ này có quan hệ gì với Hạ Lăng Sơ. Lúc nãy vì sao họ lại ôm nhau, nhưng có một điểm rất rõ ràng, người phụ nữ này có hảo cảm với Hạ Lăng Sơ, nhưng cô sẽ không để cho bất kỳ người phụ nữ nào khác có cơ hội chen vào.
Cung Vũ Ninh cất những bước đi tao nhã đến bên cạnh Hạ Lăng Sơ, cô đưa tay ra khoác lấy tay anh: "Lăng Sơ, cô gái này là ai vậy?"
Cung Vũ Ninh nói xong, xoay sang mỉm cười đánh giá Tống Dung Dung.
Tống Dung Dung liền mỉm cười: "Chào cô, tôi là Tống Dung Dung, là trợ trí của Hạ tổng."
Cung Vũ Ninh sửng sốt, trợ lý của Hạ Lăng Sơ?
Hạ Lăng Sơ nói với Tống Dung Dung: "Xin được mạn phép." Nói xong, anh dắt Hạ Vũ Ninh đến qua lối hành lang bên cạnh.
Sau lưng, Tống Dung Dung nở một nụ cười đắc ý, lúc nãy Cung Vũ Ninh đã nhìn thấy rồi nhỉ! Cô ta cố ý làm cho cô ta xem đấy.
Phụ nữ đều rất thích suy nghĩ lung tung, chỉ cần Cung Vũ Ninh ghen, suy đoán lung tung, Hạ Lăng Sơ dỗ dành cô ta một hai lần còn được, nhưng nhiều rồi thì người đàn ông nào cũng sẽ thấy phiền thôi.
Cô ta biết, người phụ nữ thông minh, không nên để ý đến lợi ích trước mắt mà phải phóng tầm mắt ra xa, cô ta có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Tống Dung Dung cũng không tiện xuấn hiện bên cạnh Hạ Lăng Sơ nữa, để tránh anh phát hiện ra là do cô cố ý, cô ta hẹn Tiểu Dao rời đi.
Cung Vũ Ninh bị Hạ Lăng Sơ dắt đi một đoạn, cô thấy vẫn phải nên hỏi cho rõ ràng.
"Lúc nãy em nhìn thấy anh và trợ lý của anh ôm nhau, chuyện này là sao đây?" Cung Vũ Ninh dò hỏi.
Trái tim của Hạ Lăng Sơ trở nên căng thẳng, anh khẽ giải thích: "Lúc nãy khi cô ấy đi ngang qua người anh thì bị người ta đụng phải, anh chỉ đỡ cô ấy một cái thôi.
Cung Vũ Ninh tin anh, nhưng ở đây có nhiều người như thế mà cô trợ lý kia lại đụng trúng mỗi mình anh, có thể thấy là một người tâm cơ sâu xa, vả lại còn là một trợ lý có hảo cảm với anh nữa, thật sự khiến cho Cung Vũ Ninh cảm thất rất không vui.
Hạ Lăng Sơ dắt tay cô, Cung Vũ Ninh rút tay ra, cầm lấy một ly nước trái cây ở bên cạnh lên, Hạ Lăng Sơ sửng sốt, anh nhạy cảm phát hiện ra sự biến hóa trong cảm xúc của Cung Vũ Ninh.
Hạ Lăng Sơ chạm nhẹ vào chóp mũi của cô, anh cười: "Sao vậy?"
"Lúc nãy anh ôm người phụ nữ khác, làm em ghen rồi, anh có tin không?" Cung Vũ Ninh xoay đầu lại, mỉm cười với anh.
Hạ Lăng Sơ bổng thấy căng thẳng, anh vội vàng ôm cô vào lòng, nhìn chằm chằm cô, giọng nói hoảng loạn: "Vũ Ninh, tin anh, ngoại trừ em ra anh không bao giờ chủ động chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào khác đâu."
Cung Vũ Ninh chớp mắt, ừ một tiếng: "Em tin anh." Nói xong, cô chuyển chủ đề: "Lúc nãy khi đi với dì của anh, dì ấy mời hai chúng ta đến nhà dì ấy ăn cơm vào tối nay."
"Được, vừa hay anh cũng hy vọng em sẽ đi." Thần sắc của Hạ Lăng Sơ vẫn căng thẳng như cũ: "Còn ghen nữa không?"
Cung Vũ Ninh lắc đầu: "Không ghen nữa, chua lắm, không tốt cho sức khỏe."