Trong khách sạn, dưới ánh đèn mờ ảo, mang theo không khí ấm áp, Hạ Lăng Sơ nhường phòng ngủ chính cho Cung Vũ Ninh, anh chọn phòng khách, Cung Vũ Ninh và anh sống chung nhiều ngày rồi, cô đã quen với việc ăn mặc khá thoải mái trước mặt người đàn ông này.
Cô tùy ý chọn một chiếc áo ngủ hai dây màu mận chín bước ra uống nước.
Người đàn ông đang ngồi làm việc trên sofa, mọi suy nghĩ đều bị bóng hình cô bước ra lôi cuốn.
Cung Vũ Ninh vừa gội đầu xong, sấy khô mái tóc dài ngang eo, vừa đen vừa bóng mượt như thể một tấm lụa mềm mại, hai sợi dây áo nhỏ xíu càng tôn lên phần xương quai xanh trắng ngần mảnh mai của cô, đường chữ v càng trở lên mông lung quyến rũ, khiến người ta liên tưởng bâng quơ.
Cung Vũ Ninh bị anh nhìn chằm chặp như vậy cũng có chút ngượng ngùng, đồng thời cũng rất thoải mái thể hiện sức hấp dẫn của mình, cô cầm hai chai nước bước tới, một chai đưa cho anh, một chai mình uống.
Hạ Lăng Sơ cầm lấy chai nước mát, lập tức mở nắp uống hết nửa chai, lúc này nước mát mới giúp anh dập tắt được ngọn lửa đang bùng bùng trong tim.
Uống xong, Hạ Lăng Sơ có phần rầu rĩ nhìn cô cười nói: "Có phải em hơi tin tưởng vào khả năng tự khống chế của anh?"
"Sao cơ?" Cung Vũ Ninh chớp đôi mắt to tròn, không hiểu ý anh nói cho lắm.
Hạ Lăng Sơ thở dài: "Em không sợ anh sẽ ăn thịt em luôn lúc này sao?"
Cung Vũ Ninh lúc này mới hiểu ra, cô bất giác mỉm cười: "Vậy anh hãy ăn thịt em đi, em không có ý kiến gì cả!"
Ngọn lửa Hạ Lăng Sơ vừa nén xuống lại bị thổi bùng lên, càng lúc càng có xu thế bùng phát.
"Đừng thử thách anh, em biết bây giờ anh không dám." Hạ Lăng Sơ thừa nhận luôn sự sợ hãi của mình.
Cung Vũ Ninh biết tại sao anh không dám, chẳng phải là vì cô có một gia tộc hùng mạnh sao? Có điều cô đâu có lấy gia tộc ra uy hiếp anh!
"Anh yên tâm, ba mẹ em chắc chắn rất thích anh." Cung Vũ Ninh an ủi anh.
Hạ Lăng Sơ bật cười, một là vì anh không dám, hai là vì anh tôn trọng cô, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là anh yêu cô nên mới vì cô nhẫn nhịn mọi điều không thể nhịn.
"Ừ! Anh rất mong chờ gặp mặt ba mẹ em." Hạ Lăng Sơ gật đầu.
"Vậy em đi ngủ trước nhé, anh cũng đi ngủ sớm đi."
"Ừ, em đi ngủ đi!" Hạ Lăng Sơ nhìn theo bóng dáng cô có phần khao khát, cho tới khi Cung Vũ Ninh đóng cửa lại, anh mới thở phào, lại cầm chai nước lạnh bên cạnh lên uống mấy ngụm lớn.
Ở phòng bên kia, Cổ Duyệt và Nhiếp Quân Cố cũng đã tắm xong ở trong phòng của mình, Cổ Duyệt không dám ra ngoài sảnh chính, có điều cô hơi khát, thời tiết mùa thu có phần khô hanh.
Cổ Duyệt lúc này đang mặc đồ ngủ, nếu như ra ngoài, nhỡ gặp phải anh thì làm sao?
Cổ Duyệt đành khoác một chiếc áo khoác, đẩy cửa bước ra, ánh đèn trong sảnh chính khiến cô hơi căng thẳng.
Cô đẩy cửa bước ra thì nhìn thấy bóng người cao lớn nằm trên sofa, Nhiếp Quân Cố nằm dài trên sofa chơi game trên điện thoại, anh mặt một bộ đồ ngủ bằng tơ lụa màu xám, vạt áo rủ xuống để lộ đôi chân dài khỏe khoắn và gợi cảm.
Cổ Duyệt lúc này đã bước ra ngoài rồi, ánh mắt cô mở tròn, căng thẳng nuốt nước miếng.
Nhiếp Quân Cố nghe thấy tiếng động liền đứng dậy, kéo vạt áo, chào cô: "Hi! Sao vậy?"
"Tôi đi uống nước." Cổ Duyệt nói xong liền cúi đầu đi về phía tủ lạnh.
Cổ Duyệt đang mở tủ lạnh ra, cúi người tìm nước, không biết Nhiếp Quân Cố cũng đang bước tới.
Anh đi dép lê của khách sạn, cảm giác không hề gây ra tiếng động.
Cổ Duyệt cầm nước lên quay người lại, bất ngờ nhìn thấy một bức tường thịt trước mặt mình, cô sợ hãi giật mình.
"A..." Tim cô đập thình thịch, cả người ngã về phía tủ lạnh
Nhiếp Quân Cố vội vã đưa tay ôm lấy cô, do cô quá sợ hãi dùng lực hơi mạnh nên Nhiếp Quân Cố buộc phải ấn cô lên trên tủ lạnh.
Lập tức, khuôn mặt của hai người dường như kề sát vào nhau, mũi chạm mũi.
Cổ Duyệt mở tròn mắt, trong đôi mắt trong veo ánh lên sự hốt hoảng và căng thẳng.
Hơi thở của Nhiếp Quân Cố trở nên gấp gáp, đôi mắt anh cũng mở tròn, nhìn rõ mọi biểu cảm của Cổ Duyệt.
Thậm chí anh còn nhìn thấy cả hàng mi dài xinh đẹp của cô, như thể có thể đếm rõ từng sợi một: "Buông... buông tôi ra!" Cổ Duyệt lắp bắp lên tiếng, né tránh ánh mắt của anh.
Trong mắt Nhiếp Quân Cố đương nhiên hiện lên sự nguy hiểm thuộc về đàn ông. Nhiếp Quân Cố thực sự không muốn buông cô ra, nhưng nếu anh còn không buông, chắc chắn cô sẽ không thèm để ý tới anh nữa.
Anh đành phải lùi lại sau một bước, Cổ Duyệt vội vã kéo áo, giống như thể một cô dâu nhỏ bị xâm phạm.
Nhiếp Quân Cố liền giơ hai tay lên cao: "Tôi không phải kẻ phóng đãng, cô có thể yên tâm, vừa rồi chỉ là việc ngoài ý muốn."
Cổ Duyệt cũng biết, nếu như vừa nãy anh không ấn cô xuống, cô sẽ ngã sang một bên. Nhưng suy cho cùng vẫn là do anh xuất hiện bất ngờ làm cô giật mình.
"Không sao! Tôi về phòng đây." Cổ Duyệt hoảng loạn, lo lắng, cô đang đi dép lê, lúc này lại có phần hốt hoảng, hai chân đá vào nhau, khiến cô mới đi được chừng hai bước, cả người lại ngã nhoài ra đất.
Nhiếp Quân Cố đang nhìn theo cô về phòng, nào ngờ nhìn thấy cảnh tượng cô bối rối lảo đảo ngã nhào.
Anh giơ tay muốn đỡ cô nhưng đã muộn, anh mới chỉ kịp làm động tác muốn đỡ.
Cổ Duyệt khuỵu đầu gối xuống đất, chai nước cũng lăn trên mặt đấy, lòng bàn tay chống mạnh, thực sự rất đau, rất mất mặt.
Lúc này, một cánh tay mạnh mẽ đỡ cô dậy: "Cô không sao chứ?"
"Tôi... tôi không sao." Cổ Duyệt mặt đỏ bừng.
Nhiếp Quân Cố nhặt nước lên đưa cho cô: "Cẩn thận chút!"
Cổ Duyệt gật đầu, cầm lấy nước, tập tễnh bước về phòng.
Nhiếp Quân Cố nhìn thấy đầu gối ngã đỏ ửng của cô liền muốn quan tâm hỏi một câu nhưng Cổ Duyệt đã về phòng.
Nhiếp Quân Cố lập tức gọi điện cho lễ tân, lễ tân nói cho anh biết chỗ cất hộp thuốc, Nhiếp Quân Cố lấy ra, bên trong có thuốc giảm sưng.
Cổ Duyệt về phòng chỉ có thể thầm kêu xui xẻo, như vậy mà cũng có thể ngã được.
Hơn nữa, mất mặt nhất là còn ngã thành ra như vậy trước mặt Nhiếp Quân Cố, thật khó coi.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Cổ Duyệt sững người, đáp: "Vào đi!"
Nhiếp Quân Cố cầm một lọ thuốc bước vào: "Đây là thuốc giảm sưng, tôi bôi cho cô một chút."
Cổ Duyệt ngạc nhiên, nhưng trong lòng không khỏi cảm động.
"Cám ơn."
"Tôi giúp cô." Nhiếp Quân Cố quỳ một gối xuống trước mặt cô, nhìn cô kéo quần ngủ lên, đầu gối đã sưng tấy.
Áo ngủ của Nhiếp Quân Cố hơi bung ra, khi anh cúi người bôi thuốc cho Cổ Duyệt, cả thân người săn chắc của anh đều lọt vào tầm mắt cô.
Cổ Duyệt hơi nín thở, muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn, nhưng sáu múi cơ bụng săn chắc của anh như đang mời gọi cô.