Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1288



Bữa tiệc cưới của Hạ gia bắt đầu vào đúng mười hai giờ. Đại sảnh của bữa tiệc giống như được dát vàng đã lộ rõ gia thế của Hạ gia, Cung Vũ Ninh và Hạ Lăng Sơ ngồi cùng với người nhà ở vị trí cao nhất, Cung Vũ Ninh thay bộ lễ phục màu đỏ để mời rượu vô cùng xinh đẹp và quyến rũ, dường như sau khi kết hôn, chỉ trong thời gian ngắn thì cô đã lộ ra dáng vẻ trưởng thành hơn.

Hạ Lăng Sơ nhìn vợ mà ngầm nuốt nước miếng không biết bao nhiêu lần, ngày hôm nay Cung Vũ Ninh thật giống như muốn lấy mạng của anh vậy.

"Ba, mẹ, con và Vũ Ninh mời hai người một chén." Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh đồng thời đứng dậy và mời rượu cha mẹ, sau đó lại mời rượu các cụ của Hạ gia.

Sau khi mời những người lớn tuổi xong, bọn họ lại ở mời rượu mọi người ở các bàn tiệc khác, Cung Vũ Ninh lấy rượu đỏ thay thế nên cũng có thể uống được mấy chén, Hạ Lăng Sơ muốn uống thay cô mấy chén lại bị cô từ chối.

Anh chỉ có thể nhìn người vợ bướng bỉnh này mà âm thầm bất đắc dĩ.

"Bà hai, dì, cậu, cháu và Vũ Ninh mời mọi người một chén." Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh nâng chén mời.

Phan Lê Hân vỗ nhẹ vào vai anh: "Chúc hai người sớm sinh quý tử."

Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh bèn nhìn nhau cười, Cung Vũ Ninh không khỏi xấu hổ nhìn xuống dưới. Phan Lê Hân nhìn hai người, trong lòng sao có thể không hâm mộ cho được?

Bọn họ có thể ở trong biển người mênh mông mà gặp gỡ và yêu nhau là một chuyện may mắn làm sao, chẳng qua anh tìm kiếm nhiều năm như vậy cũng chưa tìm được người phụ nữ nào có thể làm cho anh động tâm, có lẽ anh có số nhất định phải cô độc một mình!

"Cậu cũng phải cố gắng lên, cháu hi vọng có thể sớm được uống rượu mừng của cậu." Hạ Lăng Sơ nhìn anh và nâng chén nói.

Phan Lê Hân sảng khoái đáp: "Được, cậu sẽ mau chóng giúp các người tìm một người mợ mới được."

Liễu phu nhân và Phan Lệ nghe vậy thì trong ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ, chỉ cần Phan Lê Hân có tâm tư này thì đã xem như là không tệ rồi.

Nhan Lạc Y ngồi ở mấy tiểu thư trẻ tuổi ở bàn cuối cùng trong bữa tiệc, các vị tiểu thư này thậm chí không để ý tới những món ăn phong phú trên bàn mà chỉ lại đỏ mắt mong chờ nhìn về phía vị trí chính, bọn họ hy vọng có thể được phó tổng thống ưu ái liếc mắt nhìn.

"Các người nhìn kìa, phó tổng thống thật bình dị và gần gũi a! Tôi nghe nói ngài ấy rất thân thiết và dịu dàng!" Một cô gái quan sát và cảm nhận suốt một ngày cuối cùng cho ra kết luận về Phan Lê Hân.

"Còn cần cô nói sao, phó tổng thống nhìn đẹp trai như vậy lại có năng lực xuất chúng, tính cách đương nhiên tốt rồi."

"Chỉ tiếc là trong lòng của ngài ấy chỉ có công việc chính trị của đất nước mà căn bản không có cảm giác đối với phụ nữ, muốn được ngài ấy chú ý lại quá khó khăn."

Mấy cô gái này đều quen biết nhau cho nên khi nói chuyện cũng không hề che giấu.

Nhan Lạc Y lại chỉ cúi đầu ăn một mình, lúc này có một cô gái trẻ bên cạnh chú ý tới cô nên lập tức tò mò hỏi: "Cô tên là gì, tại sao cô không nói chuyện với chúng tôi vậy?"

"Tôi là Nhan Lạc Y." Nhan Lạc Y để đũa xuống và đặc biệt lễ phép mỉm cười.

Nụ cười này của cô làm mấy cô gái bên cạnh lập tức cảm nhận được sự uy hiếp vô hình, nếu như phó tổng thống thật sự nhìn về phía bàn này thì ngài ấy chắc chắn sẽ bị cô gái này cướp đi mất!

"Nhan tiểu thư, cô có bạn trai chưa?"Một cô gái khác lại tò mò hỏi thăm.

"Tôi vẫn chưa có." Nhan Lạc Y lắc đầu.

"Vậy cô cũng có hứng thú với phó tổng thống à!"

Nhan Lạc Y bị các cô hỏi trực tiếp như vậy thì có chút khẩn trương nên theo bản năng lắc đầu: "Tôi không có!"

Mấy cô gái nghe vậy thì đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cô gái này không tranh đoạt với các cô thì cơ hội của các cô vẫn còn rất lớn.

Nhan Lạc Y tiếp tục cúi đầu xuống và ăn thức ăn trước mặt mình, lúc này lại nghe điện thoại di động của cô báo có tin nhắn nên cô cầm lấy xem. Hóa ra là cha nuôi cô gửi tới.

"Lạc Y, cố gắng tìm cơ hội tới gần phó tổng thống đi." Đỗ Hữu Vọng thúc giục cô.

Nhan Lạc Y nhìn về phía cha nuôi đang ngồi ở cách đó mấy bàn, ánh mắt Đỗ Hữu Vọng cũng đang nhìn cô và ám chỉ.

Nhan Lạc Y không khỏi cảm thấy đau đầu, cô còn có cơ hội gì chứ?

Đúng lúc này, điện thoại di động của cô lại kêu lên nên cô lại nhìn, vẫn là Đỗ Hữu Vọng gửi đến. "Phó tổng thống đại khái đang đi về phía nhà vệ sinh, con nhanh đi qua gặp anh ta đi."

Nhan Lạc Y giật mình và ngẩng đầu nhìn về phía vị trí của Phan Lê Hân, anh quả nhiên không có ở đó.

Ánh mắt Đỗ Hữu Vọng nhìn chằm chằm vào cô, Nhan Lạc Y không thể làm gì khác hơn là đứng lên và có chút mờ mịt nhìn xung quanh rồi hỏi một nhân viên phục vụ bên cạnh xem nhà vệ sinh ở đâu.

Nhan Lạc Y vừa thoát khỏi tầm mắt của cha nuôi thì thở ra một hơi, cô vốn không muốn đi gặp Phan Lê Hân, tuy nhiên cô có thể đi ra ngoài một lát cho khuây khỏa cũng tốt.

Trong lòng cô cũng quyết định, chỉ cần cô giả vờ nghe theo sự sắp xếp của cha nuôi, nhưng lại không tới gần Phan Lê Hân, sau hai lần ba lượt không có kết quả thì cha nuôi chắc chắn sẽ bỏ qua.

Cuộc đời này còn dài, có lẽ cô còn có cách khác để báo đáp cha nuôi, Nhan Lạc Y mải suy nghĩ nên không để ý mình, khi ngẩng đầu lên thì đã đi tới bên cạnh nhà vệ sinh từ bao giờ, vừa rồi trong lúc ăn tay có dính chút mỡ nên cô vừa vặn muốn đi vào rửa tay một chút.

Bên cạnh của cô có một người đàn ông uống say đi vội đến mức thiếu chút nữa đụng vào cô, người đàn ông này nhìn qua rồi lao vào trong nhà vệ sinh gần đó.

Nhan Lạc Y thấy anh ta tiến vào nhà vệ sinh bên trái, nên đoán chắc bên phải chính là nhà vệ sinh nữ, cô cũng không nhìn kỹ đã đi vào.

Phan Lê Hân đang đi tiểu trong nhà vệ sinh sang trọng thì đột nhiên nhìn thấy có người tiến vào, anh ngước mắt nhìn qua lại thấy có một cô gái tự nhiên đi tới.

Ánh mắt của hai người vừa chạm nhau thì đồng tử của Nhan Lạc Y mở lớn, không dám tin nhìn người đàn ông đang đứng tiểu ở ngay trước mặt, mặc dù có một tấm che nhưng cô vẫn nghe thấy rõ ràng tiếng nước chảy.

Phan Lê Hân cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một cô gái đi vào nhà vệ sinh nam, anh lập tức nghiêng người qua, cho dù thân phận như anh thì lúc này cũng không khỏi hốt hoảng mà che đi phía dưới của mình.

Nhan Lạc Y ngây người tới vài giây thì mới có phản ứng đầu tiên chính là tông cửa xông ra.

Phía đối diện, người đàn ông say rượu kia cũng hốt hoảng từ trong nhà vệ sinh nữ đi ra, đại khái do anh ta say rượu nên không thấy rõ mà đi nhầm.

Mà bởi vì anh ta xông vào nhà vệ sinh nữ trước nên lại không biết mình đã hại Nhan Lạc Y thảm tới mức nào.

Anh ta làm cô nhận nhầm bên kia là nhà vệ sinh nữ mà đi vào và gặp phải phó tổng thống cao quý.

Lúc này, gương mặt xinh xắn của Nhan Lạc Y đỏ lên, cô xấu hổ và lúng túng muốn chôn chính mình cho rồi, cô vội vàng theo hành lang để trốn vào trong vườn hoa.

Nhưng trong đầu cô lại không ngừng hiện ra cảnh tượng vừa rồi, cho dù cô cũng không có nhìn thấy cái gì.

Nhưng bầu không khí lúc đó thật sự khiến cô xấu hổ đến cực điểm.

Nhan Lạc Y che mặt và không dám nhìn người nữa.

Bóng dáng tuấn tú của Phan Lê Hân đứng ở cửa phòng rửa tay rồi bước ra ngoài, quần áo anh đã được xử lý thỏa đáng, đôi mắt nheo lại và khóe miệng cong lên, anh vừa thấy bực mình lại vừa buồn cười.

Không biết cô gái kia có thần kinh lớn tới mức nào mà thậm chí ngay cả nhà vệ sinh cũng có thể đi nhầm được. Mặc dù chỉ đối diện vài giây rồi cô lại chạy mất nhưng anh vẫn lập tức nhận ra, cô chính là cô gái mà anh đã cứu ở trong vườn hoa.

May là còn có tấm ngăn cản, hơn nữa anh cũng phản ứng nhanh thì mới không quá mức xấu hổ.

Phan Lê Hân bước nhanh quay về phòng tiệc, ánh mắt anh lướt qua mọi người trong bữa tiệc nhưng không có tìm được cô gái liều lĩnh kia, xem ra lúc này cô ấy không biết đã trốn tới nơi nào rồi! Đỗ Hữu Vọng nhìn thấy Phan Lê Hân trở về thì không khỏi thấy thất vọng, xem ra ông ta còn phải chăm sóc dạy bảo thêm cho cô con nuôi này, ngay cả cách câu dẫn người đàn ông mà cũng không học được.

Một cơ hội tốt như vậy không ngờ lại bị cô lãng phí.

"Phó tổng thống, tôi mời ngài một chén." Có người đặc biệt cung kính mời rượu Phan Lê Hân.

Phan Lê Hân hơi thất thần rồi lại phục hồi lại tinh thần và nâng chén đáp lại.

"Xin lỗi không ngồi cùng anh được." Phan Lê Hân đột nhiên đứng dậy và rời khỏi vị trí của mình.

Phan Lê Hân đột nhiên kích động muốn đi tìm tìm cô gái kia, vừa lúc anh cũng thấy mệt mỏi với những cuộc xã giao ở nơi đây, ở trên bàn tiệc như vậy, mỗi người đều có chút kính nể và e sợ cùng nịnh nọt anh, Anh cũng cảm thấy có chút nhàm chán với những trường hợp này.

Khi thấy Phan Lê Hân rời đi, Liễu phu nhân lại mỉm cười ra hiệu cho Mao tiểu thư ngồi bên cạnh để cô đi theo con trai ra ngoài giải sầu một chút.

Mao tiểu thư nhận được ý của Liễu phu nhân thì lập tức kích động đứng dậy và đi theo hướng của Phan Lê Hân.

Phan Lê Hân đi về phía vườn hoa, ánh mắt anh nhìn xung quanh rồi tùy ý đi dạo ở trong vườn hoa, anh nghĩ cô gái liều lĩnh kia gặp phải anh thì hẳn sẽ ẩn nấp ở trong góc khuất nào đó của vườn hoa này!

Anh cũng không vội tìm cô mà hít thở chút không khí trong lành ở đây.