Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1297



Cung Vũ Ninh ôm vào cổ anh, kiếng ngón chân lên và hôn nhẹ vào vết thương của anh. "Hãy nhớ rằng, sau này không được tùy tiện đỡ đạn cho người khác đâu đấy, em muốn anh phải thật tốt.”

Ánh mắt của Hạ Lăng Sơ rơi sâu vào khuôn mặt cô. “Vì em, anh sẵn sàng cho đi mọi thứ.”

Trái tim của Cung Vũ Ninh ấm áp, rúc vào vòng tay anh, nhìn vào cảnh biển vô biên bên ngoài cửa sổ, cảm giác ấm áp và dịu dàng.

Hạ Lăng Sơ nắm lấy tay cô: " Đưa em đi ăn và đi dạo."

“Vâng! Ok!” Cung Vũ Ninh gật đầu, ở bên anh, tất cả thời gian đã trở thành tuyệt vời lên.

Hai người đi đến nhà hàng mà trước đây họ đã ngồi, chơi trên boong tàu, và đem chuyến đi tuần trăng mật này như một kỷ niệm.

Chỉ là cảm giác bây giờ rất đẹp, Hạ Lăng Sơ cũng đưa đủ vệ sĩ để đảm bảo sự an toàn của họ.

Đây chỉ là điểm dừng đầu tiên của tuần trăng mật của họ, họ vẫn còn một tháng thời gian để đi lãng mạn!

Trong nước, nháy mắt đã trôi qua hai ngày, Cổ Duyệt nằm dưới sự kiểm soát chặt chẽ của bố mẹ cô, cô ở nhà hai ngày, nhưng cô vẫn rất lo lắng cho Nhiếp Quân Cố, anh phải ở một mình ở nước ngoài, không có bạn bè, và không euen thuộc với môi trường xung quanh, cô thấy rất đau lòng.

Cha mẹ sẽ nghỉ ngơi vào buổi chiều, Cổ Duyệt nhẹ nhàng mở cửa, lắng nghe sự di chuyển của phòng khách lớn ở tầng dưới, hình như không có tiếng nói của cha mẹ.

Cô bí mật, lặng lẽ mang theo túi xách xuống lầu.

Ngay khi vừa bước xuống cầu thang, giọng của cha vọng ra từ phòng đọc sách bên cạnh phòng khách lớn. “Tiểu Duyệt, đi đâu vậy?”

“Cha!” Củ Duyệt ngay lập tức sợ hãi liền lấy lại tinh thần trở lại, cô vội vàng nói: " Cha, con đã đi xuống lầu để mua một ít đồ."

“Con đi mua đồ, hay đi gặp Nhiếp Quân Cố?” Người cha già nhìn rõ ý định của cô.

Cổ Duyệt nhìn cha khẩn cầu nói: " Cha ơi, để cho con đi gặp anh ấy được không? Anh ấy một mình ở đất nước chúng ta, không có họ hàng và bạn bè, anh ấy sống một mình trong khách sạn, rất đáng thương."

"Vậy thì con hãy để anh ta quay trở lại đất nước của anh ta đi! Đúng dịp để các con hai người bình tĩnh lại, nói không chừng, anh ta cũng sẽ nghĩ thông suốt ra.

Cổ Duyệt cắn môi và khoang mắt vội đỏ lên. " Cha, có thể cho chúng con một ít thời gian không?"

“Được, cha sẽ cho con thời gian nửa tháng, con xem nên xử lý chuyện này như nào.” Người cha già cung không muốn đẩy con gái mình vào đường cùng, ông ta chỉ hy vọng một kết quả.

Cổ Duyệt vào lúc này, có thể tranh giành được chỉ có thể đến như này, cô gật gật đầu, “Vâng, con sẽ cho cha mẹ một kết quả.”

Sau khi nói xong, cô đã vội háo hức mở cửa và bước nhanh như bay ra ngoài.

Người cha thở dài một tiếng, người mẹ ở trên lầu hai nghe thấy tiếng động và thấy những lời nói của con gái mình, bà bước xuống và nhìn chồng nói. " Xem ra tiểu Duyệt lần này thật sự thích người này rồi.”

"Nếu là người ở đất nước chúng ta, có xa đến mấy tôi cũng không phản đối, tôi bây giờ không tàn nhẫn hạ quyết tâm, thì làm sao có thể làm cho nó ở lại bên cạnh?” người cha cuối cùng hy vọng con gái có thể ở lại bên cạnh là tốt nhất.

Cổ Duyệt chạy như bay xuống nhà để xe, lái xe ra ngoài và đi thẳng đến khách sạn nơi Nhiếp Quân Cố đang ở, trên đường đi, cô không nói với anh ta rằng cô sẽ đến, nhưng trong trái tim của cô, giờ phút này thật sự muốn lập tức bay đến bên cạnh anh ta.

Xe của Cổ Duyệt dừng lại ở cửa khách sạn và cô vội lao vào sảnh đợi của khách sạn. Khi cô chuẩn bị bước vào thang máy, một cô nhân viên phục vụ đã tiến về phía trước nói. " Tiểu thư, cô là bạn gái của anh Nhiếp phải không!"

"Đúng vậy " Cổ Duyệt ngạc nhiên nói.

"Anh Nhiếp hình như vừa ra ngoài rồi, anh ta có lẽ đã đi ra quán cà phê bên cạnh khách sạn.”

Cổ Duyệt ngẩn ra, cô nói một câu cảm ơn, liền đi ra ngoài khách sạn, bên cạnh có một quán cà phê yên tĩnh.

Cổ Duyệt đẩy mở cửa vào, thì nhìn thấy một người ngồi ở trước cửa sổ, hình dáng của Nhiếp Quân Cố đơn độc ngồi ở đó, anh quay lương vào cửa, nên không biết sự xuất hiện của cô đi vào.

Trong lòng của Cổ Duyệt đau nhói, để anh đến quốc gia của mình, mà lại để anh phải sống đơn độc một mình như vậy.

Đôi mắt của Cổ Duyệt ướt đẫm, và cô nhẹ nhàng bước ra sau anh, cô từ đằng sau ôm vào bả vai của anh, và vùi mặt vào vai anh.

Khi Nhiếp Quân Cố thấy có người chạm vào anh, anh đã phàn lại một chút, nhưng, rất nhanh anh ngửi được mùi quen thuộc, anh cầm vào đôi bàn tay của cô, “Tiểu Duyệt, em sao lại đến rồi?”

"Em đến thăm anh rồi." Cổ Duyệt nhẹ nhàng nói.

Nhiếp Quân Cố đứng dậy, đỡ cô ngồi xuống, và nhìn vào khuôn mặt có chút tiều tụy của Cổ Duyệt, anh không thể không cảm thấy đau lòng.

"Cha mẹ của em không cho phép em ra ngoài để gặp anh sao?" Nhiếp Quân Cố thở dài và hỏi.

"Xin lỗi, em không biết cha mẹ em lại phản đối như vậy." Cổ Duyệt nói lời xin lỗi.

"Ngốc ạ, nên nói lời xin lỗi là anh mới đúng, là anh đã để em oan ức rồi, để em và gia đình đều khó xử.” Nhiếp Quân Cơ tự trách nói.

Chính anh ấy đã gây rắc rối cho cô ta.

Cổ Duyệt lắc lắc đầu: " Em không trách anh, bây giờ, em không biết phải làm sao nữa.”

Nhiếp Quân Cố an ủi nói: " Đừng vội, chúng ta có thể từ từ tìm cách, anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì để cha mẹ chấp nhận anh."

"Em định để em trai em quay về một chuyến, để em trai cùng khuyên cha mẹ em.” Cổ Duyệt chỉ có thể dựa vào em trai để nói hộ cô.

"Ừ, em xem tiểu Hạo có thời gian để quay về không.”

"Em trai hứa với em, em ấy sẽ quay về." Cổ Duyệt nói lại một câu, nhìn anh đến cả cà phê cũng uống một mình, thực sự đau khổ vô cùng.

"Có muốn đi ra ngoài loanh quanh một lúc không? Cha em cho phép em với anh nói chuyện, tối nay em có thể ở lại căn hộ chung cư của em, không cần phải đi về, em sẽ ở bên anh.” Cổ Duyệt nói.

Nhiếp Quân Cố mỉm cười và nói: " Được rồi. "

Chỉ cần cô không buông tay, anh ấy sẵn sàng ở đây chờ cô ấy, bao lâu cũng được.

Vào buổi tối, Cổ Duyệt chuẩn bị về phòng chung cư ở, Nhiếp Quân Cố lái chiếc xe của cô đưa cô về.

"Anh có muốn đi lên ngồi một lúc không?" Cổ Duyệt nhìn anh hỏi.

Nhiếp Quân Cố không muốn cư như này tách rời, anh gật gật đầu: " Được chứ! "

Cổ Duyệt và anh đi từ nhà để xe đi vào thang máy, một mạch lên đến tầng lầu nhà cô, Cổ Duyệt lấy ra chìa khóa để mở cửa, bật đèn lên, căn hộ một phòng khách hai phòng ngủ rất ấm cúng. Nhiếp Quân Cố cũng rất thích chỗ này của cô, mọi nơi đều tinh tế ấm áp, tuy hơi nhỏ, nhưng có một cảm giác thoải mãi dễ chịu.

“Anh muốn uống gì?” Cổ Duyệt quay đầu hỏi.

"Tùy cái gì cũng được." Nhiếp Quân Cố ngồi trên chiếc ghế sofa của cô, gần đây hai ngày, vì không được gặp cô, anh rất lo lắng, nên đã hai đêm mất ngủ.

Vào lúc, ở bên cạnh Cổ Duyệt, và trên một chiếc ghế sofa thoải mái như vậy, anh cảm thấy hơi buồn ngủ.

Lúc Ăn tối, mặc dù ăn trong một nhà hàng cao cấp, nhưng Cổ Duyệt bị ám ảnh bởi những lời của cha, làm cho cô không có cảm giác ngon miệng, nhưng cũng phải ăn đối phó một vài miếng, và ngay bây giờ, cô đã cảm thấy đói.

Cô đi đến tủ để đồ ăn vặt, trong tủ còn đúng hai hộp mì ăn liền, cô quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa nói, “Em có chút đói rồi, úp mì ăn liền, anh có muốn ăn không?

"Có! Anh cũng đói." Nhiếp Quân Cố mỉm cười với cô ấy, ở cùng với cô, làm việc gì cũng đều thoải mãi, đều cảm thấy vui vẻ.

Đây có lẽ là cảm giác yêu một ai đó! Ngay cả khi đờ người đều cảm thấy rất có ý nghĩa.

Cổ Duyệt đang đun nước sôi, và thời gian ở bên anh ta, cô không muốn nghĩ quá nhiều chuyện buồn, cô đun nước sôi xong, liền úp hai bát mì ăn liền, tuy không nhiều nhưng mùi thơm xông vào mũi.

Sau khi úp mì ăn liền xong, cô đặt trước mặt của Nhiếp Quân Cố, hai người ngồi trên ghế sofa và bắt đầu ăn.

Ngoài việc ăn mì ăn liền trong thời gian học sinh ra, cũng đã rất lâu thời gian chưa được ăn mì ăn liền, và bây giờ đây, anh cảm thấy ắn rất ngon.

“Có ngon không?” Cổ Duyệt hỏi anh với một nụ cười, với thân phận của anh, nhất định không phải ăn mì ăn liền để qua ngày đâu chứ!

"Rất ngon." Nhiếp Quân Cố mỉm cười, Biểu hiện thưởng thức không phải để ứng phó với cô, mà thật sự ăn với sự thích thú.

Cổ Duyệt môi cong nở nụ cười, căn phòng nhỏ yên tĩnh và ấm cúng, hai người thưởng thức xong mì ăn liền, Cổ Duyệt pha hai tách trà ngồi xuống, Nhiếp Quân Cố nhìn với bộ dạng lo lắng của cô, anh cũng không biết là đến khi nào, mới có thể làm được cái gì đó cho cô.

Anh cũng đã nghĩ, đi xin cha mẹ Cổ gian, hướng họ bảo đảm, nhưng làm như này chỉ làm cho họ càng thấy phản cảm, cho nên anh im lặng đợi cơ hội, cũng là để Cổ Duyệt và gia đình nói chuyện.

“Em đi rửa mặt.” Cổ Duyệt nói với anh ta.

“Ừ! Em đi đi.” Nhiếp Quân Cố gật gật đầu, vào lúc này, trong ánh mắt hơi buồn ngủ.

Cổ Duyệt đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, và dọn dẹp lại phòng, khi cô quay ra thì đã nhìn thấy anh ở trên ghế sofa đã ngủ thiếp đi, đầu anh hơi ngẩng lên, đôi mắt nhắm nghiền lại, ngủ rất sâu.

Dưới ánh sáng, có thể được nhìn ánh mắt mệt mỏi của anh, cũng như những quầng thâm trong vòng tròn dưới hốc mắt.

Cổ Duyệt nhìn anh đau sót một hồi, cô nhẹ nhàng bước về phía anh, thì thầm: " Quân Cố, đi vào phòng ngủ đi!"

Tối nay, thì để anh ấy ngủ ở đây.