Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1316



Nhan Lạc Y quay trở về nhà, đúng lúc cha nuôi cũng ở nhà.

"Cha nuôi." Nhan Lạc Y có chút bối rối.

"Con vừa đi đâu?" Đỗ Hữu Vọng nhìn và hỏi.

"Con... con đi gặp một người bạn. Anh ấy bảo con tới chỗ anh ta làm việc. Cha nuôi, con nhận việc đó rồi." Nhan Lạc Y vẫn nhìn Đỗ Hữu Vọng với ánh mắt khẩn cầu.

Đỗ Hữu Vọng vốn muốn lợi dụng cô để tiếp cận Phan Lê Hân. Bây giờ chẳng còn cơ hội nào, đến bản thân còn bị xử lý. Bây giờ ông quả thực mệt mỏi.

"Được, con tự quyết định đi!" Đỗ Hữu Vọng không can thiệp.

"Cảm ơn cha nuôi." Nhan Lạc Y cảm ơn, "Tuần sau con sẽ đi làm."

Đỗ Hữu Vọng gật đầu rồi nhìn sang Nhan Tử Dương.

Ở phía sau, Nhan Lạc Y thở dài một tiếng. Cũng mãy là cha nuôi không hỏi thêm, nếu không cô không biết phải giấu như thế nào.

Ở trên tầng hai, vết thương của Nhan Tử Dương đã dần dần lành lại. Khi biết đó là con trai ruột của mình, Đỗ Hữu Vọng cảm thấy thỏa mãn hơn.

Nhan Lạc Y cũng chờ đợi sang tuần mới. Nghĩ tới Phan Lê Hân cô lại thấy lo lắng.

Trong nước.

Nhà họ Cổ.

Một cuộc gặp mặt gia đình chính thức. Cha mẹ của Nhiếp Quân Cố tới nhà thông gia tương lai gặp mặt.

Kể từ sau sự việc do Cổ Hạo gây ra, ông bà Cổ không còn dám ép con gái chia tay. Hơn nữa, từ chuyện đó họ cũng đã hiểu được con người của Nhiếp Quân Cố. Tình cảm anh ta dành cho con gái của mình là rất kiên định.

Vì thế họ đã đồng ý hôn sự. Còn ông bà Nhiếp cũng không phải người cao ngạo kiêu căng với gia thế của mình. Họ là những người có văn hóa, ứng xử hài hòa. Cổ Duyệt được gả vào gia đình này chắc chắn sẽ không phải chịu thiệt thòi.

Nhiếp phu nhân chỉ có một người con trai, từ nhỏ định sinh một đứa con gái nữa nhưng vì chuyện làm ăn bận rộn nên đành gác lại. Bây giờ Cổ Duyệt chính là món quà tốt nhất đối với họ.

Do khoảng cách địa lý của hai nước, Nhiếp Quân Cố và Cổ Duyệt quyết định tổ chức hôn lễ dạng du lịch.

Cổ Duyệt là người rất thoáng tính, cho dù chẳng cần mặc váy cưới cô cũng không thấy vấn đề gì. Chỉ cần được ở bên Nhiếp Quân Cố, đi khắp thế giới là đủ.

Ông bà Cổ đồng ý, không can thiệp gì chuyện của họ.

Điều này cũng khiến Cổ Duyệt hơi áy náy. Vì chuyện của em trai mà bây giờ cha mẹ cô lại càng cưng nựng quan tâm cô hơn.

Bữa tối, hai nhà ăn cùng nhau trong không khí vui vẻ. Ông Cổ rất vui. Hai nhà đều kinh doanh nên chủ đề câu chuyện rất hợp nhau. Sau khi kết thúc bữa tối, Nhiếp Quân Cố đưa cha mẹ tới khách sạn. Họ sau đó quay lại nhà của Cổ Duyệt.

Bước vào căn phòng 2 buồng ngủ, một phòng khách, không gian như nhỏ lại, kéo hai người đến gần nhau hơn.

Cổ Duyệt thay giày đi ra, chàng trai chống cằm lên trên vai cô, thở nhẹ một tiếng, “Cuối cùng em đã là của anh rồi.”

Cổ Duyệt cười nói, “Ai bảo thế, rõ ràng là anh là của em mới đúng.”

Nhiếp Quân Cố cười, “Cho dù ai là của ai, thì chúng ta đều là của nhau, cả đời này đều là của nhau.”

Cổ Duyệt rất thích câu nói này, cô ngoảnh đẩu nhìn người đàn ông dưới ánh đèn trong chiếc áo sơ mi tối màu, khuôn mặt tuấn tú đang nhìn cô chăm chú.

“Sao thế?”Nhiếp Quân Cố nháy mắt hỏi.

Cổ Duyệt không dám tin người đàn ông này bây giờ đã thuộc về cô.

“Không có gì, chỉ là muốn nhìn anh cho rõ thôi.” Cổ Duyệt nói rồi nhìn vào đôi mắt anh.

Khuôn mặt điển trai của Nhiếp Quân Cố áp sát vào cô, Cổ Duyệt tròn mắt lùi lại phía sau.

Phía sau là bức tường, cô lúc này còn tránh đi đâu được nữa.

“Anh....Anh định làm gì?”Cổ Duyệt nói với chút lo lắng.

Nhiếp Quân Cố lim dim mắt nói, “Chẳng phải em nói muốn nhìn anh cho rõ hay sao. Đứng lại gần anh nhìn cho rõ đi nào.”

Ánh đèn phía trên chiếu sáng khuôn mặt của anh. Cổ Duyệt nuốt nước bọt, nhìn anh lúc này rất hấp dẫn.

“Đủ gần chưa?” Nhiếp Quân Cố một tay luồn qua cổ cô, cúi xuống nhìn cô.

“Đủ rồi...” Cổ Duyệt có chút bối rối.

Thế nhưng đối với người đàn ông, khoảng cách này phù hợp cho một nụ hôn.

Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên. Cổ Duyệt biết anh định làm gì nên cô nhắm mắt, chờ đợi trong hồi hộp.

Nhiếp Quân Cố đặt môi anh lên môi cô, nhẹ nhàng hôn.

Nụ hôn này hơi mất kiểm soát, thế nhưng Nhiếp Quân Cố đã chủ động. Hơi thở của anh gấp gáp. Anh hy vọng lần đầu tiên của họ sẽ diễn ra trong thời gian đi du lịch, cũng là lúc họ kết hôn.

Anh muốn cô trở thành cô dâu của mình, không cần phải đợi quá lâu. 1 tuần sau họ sẽ bắt đầu chuyến du lịch. Tới lúc đó anh sẽ đem cô đi tới những nơi lãng mạn nhất trên thế giới, để nơi nào cũng có dấu chân của họ.

Tại đất nước x

Một tuần trôi qua. Sáng sớm Nhan Lạc Y mặc bộ quần áo công sở mà cha nuôi của cô đã chuẩn bị cho riêng cô. Nhan Tử Dương ở nhà dưỡng thương, còn Đỗ Hữu Vọng thì chăm sóc cho cậu.

Nhan Lạc Y ra khỏi nhà, gọi một chiếc xe tới gần phủ tổng thống. Bởi vì lần này cô bị hủy bỏ tư cách thực tập, nên không thể đi vào trong phủ tổng thống được nữa.

Cô gọi điện cho Tần Chính, Tần Chính sau khi nghe điện thì qua đón cô.

Nhan Lạc Y ngồi tỏng xe của Tần Chính, đi vào từ cửa phía sau. Khung cảnh ở đây rất hấp dẫn, trong sự uy nghiêm vẫn có nét phù hợp cho một nơi sinh hoạt.

Đây chính là nơi Phan Lê Hân sẽ ở sao?

Nhan Lạc Y xuống xe, nhìn quang cảnh xung quanh, có rất nhiều khóm hoa được chăm sóc rất tỉ mỉ.

“Nhan tiểu thư, mời theo tôi. Tôi sẽ dẫn cô đi cho biết đường đi lại.”Nhiếp Quân Cố nói một cách nhẹ nhàng.

Nhan Lạc Y gật đầu, theo sau Nhiếp Quân Cố tới một hành lang. Đi khoảng 50m, phía sau 6 trụ la mã là một cánh cửa dẫn vào một tòa nhà lớn. Xung quanh bị cây cối bao phủ. Một biệt thự lớn hiện ra, bao quanh là những hàng cây cao lớn. Tòa nhà năm trong khuôn viên phủ tổng thống, yên tĩnh, biệt lập so với xung quanh.

Tòa nhà được trang trí rất phong cách, đầy sự xa hoa nhưng ấm cúng.

Nhan Lạc Y có chút hồi hộp bước vào phòng khách xa hoa. Cô ngẩng đầu nhìn những bức tranh lớn treo trên tường, nghĩ rằng những bức tranh đó hẳn đều là tác phẩm thật sự.

“Nhan tiểu thư, đây chính là nơi ở của ngài phó tổng thống. Căn biệt thự này thường có người tới dọn dẹp. Nhưng phần lớn thời gian ở đây không cho phép người lạ ra vào.”

Nhan Lạc Y nghe một cách cẩn thận, trong đầu cô hơi mơ hồ. Vậy cô tới đây để làm gì?

“Ngài phó tổng thống ban ngày sẽ làm việc ở bên khu văn phòng, chỉ có buổi tối mới về đây nghỉ ngơi. Nhan tiểu thư, cô có thể ở đây từ thứ hai tới thứ sáu.”

“Hả?”Nhan Lạc Y ngạc nhiên, ở đây sao?

Tần Chính nhìn cô có vẻ khó xử, rồi anh nói thêm, “Phó tổng thống có thân phận tôn quý. Nhan tiểu thư có thể yên tâm, dù là ở cùng phòng với ngài cũng không phải lo lắng điều gì.”

Nhan Lạc Y hơi đỏ mặt, cô không lo điều này, mà không biết phải nói với cha nuôi cô như thế nào.

“Cô có vấn đề gì không?”Tần Chính hỏi cô.

Nhan Lạc Y đương nhiên muốn nói. Thế nhưng đây là vấn đề cá nhân nên cô phải thuyết phục cha nuôi của cô.

Nếu cô không ngoan ngoãn ở đây, thì việc cha nuôi cô bị tố cáo sẽ không được giải quyết êm thấm rồi hay sao?

Cô lắc đầu, “Không có.”

Tần Chính cười, “Được, Nhan tiểu thư, tôi sẽ đưa cô đi xung quanh tìm hiểu. Ngày mai cô sẽ chuyển tới đây.”

Nhan Lạc Y gật đầu. Tần Chính dẫn cô tham quan tòa biệt thư 3 tầng, rất rộng lớn, thiết kế với 3 màu trắng, đen, và xám làm chủ đạo. Trong tòa nhà có nhiều đồ dùng màu vàng, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Tần Chính dẫn cô tới trước một cánh cửa, “Đây là phòng ngủ của phó tổng thống. Bình thường cô đừng tới gần.”

Nhan Lạc Y thấy hơi nóng mặt, sao cố có thể tới gần đây cơ chứ.

Cuối cùng Tần Chính dẫn cô tới một phòng căn phòng ở tầng 2, và nói đây là phòng của cô.