Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1327



Khi có người đến gần, họ sẽ nâng cao khay bưng vòng qua, nếu như khay bưng này không vững, nghiêng về một phía, thì sẽ đổ lên cổ của người khác trở xuống.

Sự tính toán của Lý Mỹ Thuần nảy ra, liền bắt đầu tìm kiếm cơ hội.

Lý Mỹ Thuần đứng dậy, cô đi về phía sau lưng của Nhan Lạc Y cách đó không xa, lúc này, có một cụ già đang chống gậy bước đi, vừa lúc có một nữ phục vụ nâng khay lên để né bà.

Lý Mỹ Thuần nắm lấy cơ hội này, cô lập tức nóng lòng chạy qua, “Cụ ơi, để con đỡ cụ.”

Dứt lời, khi cô đỡ lấy cánh tay của cụ già, liền đẩy nhẹ cụ già, cụ già đang đi ngang qua người phục vụ, phục vụ đâu dám đụng vào cụ già đức cao trọng vọng này đâu, liền nghiêng người, ly rượu vang đỏ trong khay đột nhiên nghiêng đổ.

Hơi thở của Lý Mỹ Thuần nín lại, nhìn ly rượu bị nghiêng kia, đổ xuống người của Nhan Lạc Y đang ngồi phía trước đổ xuống ngay chóc ở cổ áo.

Nhan Lạc Y chỉ nghe thấy sau lưng có tiếng chân loạn xạ, tiếp đó, khi cô chưa kịp phản ứng gì, liền có chất lỏng lạnh cóng xăm vào từ cổ xuống, cô giật mình nhảy cẫng, giơ tay ra sờ, là rượu vang đỏ.

Nhân viên phục vụ lập tức kiềm lại, chỉ đổ một ít, rượu vang đỏ chỉ thấm lên chiếc áo choàng trên vai của Nhan Lạc Y, cực kì chói mắt.

“Xin lỗi, xin lỗi tiểu thư.” Nhân viên phục vụ cũng giật mình, vội vàng tìm khăn giấy thử lau rượu trên chiếc cổ của Nhan Lạc Y.

Nhan Lạc Y cũng giơ tay vỗ nhẹ, cầm khăn giấy thấm rượu trên vai chiếc áo choàng.

Trong lòng Lý Mỹ Thuần bên cạnh có chút bực bội, tự dưng không thể làm dơ người cô hoàn toàn, chỉ làm dơ chiếc áo choàng thôi, bộ lễ phục của cô ấy chắc chắn không bị gì rồi.

“Con gái, ướt rồi, cởi ra đi! Trong đây ấm áp.” Cụ già khuyên nhủ cô.

Nhan Lạc Y đương nhiên nhớ ngay tới dấu bớt của mình, cô choàng áo này vốn dĩ để che dấu bớt đó lại, nếu cởi ra, chẳng phải mọi người sẽ nhìn thấy sao? Nhưng mà, cô không cởi cũng không được, bởi vì áo choàng đã thấm rượu, ảnh hưởng vẻ đẹp.

Tóc dài của Nhan Lạc Y đáng lẽ thắt lên, cô không muốn phủ tóc dài xuống để che lấp đi cũng không được, cô liền giơ tay cởi áo choàng ra, và vuốt sửa soạn lại tóc tai, mái tóc dài dày dặn che đi bờ vai một cách hoàn hảo.

Đương nhiêu, nếu cô xoa tóc, vẫn có thể nhìn thấy, cô cố gắng kiềm chế động tác xoa tóc.

“Xin lỗi tiểu thư, là lỗi của tôi.” Nhân viên phục vụ biết cô là bạn nữ đi cùng của ngài phó tổng thống, bị dọa sợ đến nỗi mặt trắng bệch.

“Tôi không sao, không cần lo lắng.” Ngược lại Nhan Lạc Y an ủi nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ nhìn nụ cười của cô, liền thở phào nhẹ nhõm, lại cúi người xin lỗi vài lần mới rời khỏi.

“Con thật là một cô gái tốt bụng.” Cụ già khen ngợi.

Và màn này, lọt vào con mắt của Phan Lê Hân, tuy là, anh không nhìn rõ có phải là Lý Mỹ Thuần động thủ hay không, vì khi anh nhìn qua, vừa đúng lúc nhân viên phục vụ lau chùi cho cô, dường như không nghiêm trọng lắm, anh không có qua đó.

Anh quan sát thái độ của Nhan Lạc Y, trong những trường hợp như vậy, mỗi người phụ nữ đều rất quan tâm, không ngờ, làm dơ áo choàng của cô, mà cô lại nở nụ cười an ủi người khác.

Bỗng dưng, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười khen ngợi, Nhan Lạc Y cầm áo choàng, chiếc đầm dạ hội bẹt vai, khiến bờ vai xinh đẹp đang lấp lóa của cô, lúc này nằm dưới mái tóc dài phủ che, đường nét rõ ràng, gầy nhỏ đẹp đẽ, làn da như ngọc.

Phan Lê Hân đang nghe cụ già phát biểu luận văn, đột nhiên thất thần mất sự tập trung bỏ lỡ vài phần, anh bất giác cười khổ, sự ảnh hưởng của Nhan Lạc Y đối với anh càng lúc càng lớn rồi.

Điều này phải làm sao mới tốt đây?

May là, cụ già không phát hiện được sự phân tâm của anh, tiếp tục nói.

Lý Mỹ Thuần ở bên cạnh bực bội cực kì, không ngờ chỉ làm dơ được chiếc áo choàng, và khi áo choàng được cởi bỏ, Nhan Lạc Y thần thái bay bổng, càng lộ ra vẻ đẹp thanh tú của cô.

Những việc làm này của Lý Mỹ Thuần, cô có thể làm lần một, đương nhiên không thể nào thực hiện lần hai nữa rồi.

Nếu làm tiếp sẽ khiến người khác nghi ngờ, cô âm thầm cắn chặt răng, và ngay lúc này, Nhan Lạc Y cảm giác nơi vai có chút ẩm ướt, có thể vết rượu vang vẫn còn, cô cầm khăn giấy đứng lên tính đi vào nhà vệ sinh.

Lý Mỹ Thuần lập tức đựng dậy đi theo, trong nhà vệ sinh, không có ai cả, Nhan Lạc Y vuốt tóc đi ra, lộ ra dấu bớt trên bờ vai, giơ tay dùng khăn giấy lau vai.

Lúc này, cánh cửa sau lưng đột nhiên đẩy ra, cô giật mình, và Lý Mỹ Thuần vừa đúng lúc nhìn thấy.

“Chậc chậc, trên vai cô là gì đó? Xấu chết đi được.” Lý Mỹ Thuần cười giễu.

“Không liên quan tới cô.” Nhan Lạc Y có chút hoảng loạn dùng tóc dài che lấp đi.

“Thì ra, cô cũng không muốn người khác nhìn thấy dấu bớt xấu xí này sao!” Lý Mỹ Thuần đứng sau lưng cô, liếc nhìn cô.

Nhan Lạc Y không muốn đếm xỉa cô ta, cô xoay người mở cửa đi ra, khóe miệng của Lý Mỹ Thuần nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt, vậy thì một lát sẽ cho mọi người nhìn thấy dấu bớt lớn như nắm đấm tay này vậy!

Tốt nhất là, để ngài phó tổng thống thấy được, lúc nãy cô thấy làn da cô ấy trắng hồng như ngọc, liền cảm thấy rất chói mắt, trong mắt cô, đẹp không tì vết mới là hoàn hảo.

Cô bất chợt lại nhìn vào trong gương, phô diễn thân thể trắng như ngọc ngà, bờ vai không hề tì vết, cô nhếch môi cười, cực kì đắc ý.

Nhan Lạc Y nhất định rất tự ti về dấu bớt này! Lúc nãy dùng áo choàng để che đậy, bây giờ dùng mái tóc dài để lấp đi, cô ấy nghĩ sẽ che được sao?

Cô ấy không muốn ngài phó tổng thống nhìn thấy thôi! Sợ ngài chê sao!

Khi Lý Mỹ Thuần quay về, sắc mặt của Nhan Lạc Y đang căng thẳng, nhưng mà, cũng không sợ cô.

Phan Lê Hân nhìn đồng hồ, anh chuẩn bị rời khỏi, anh đi về hướng của Nhan Lạc Y, Nhan Lạc Y liền buông chiếc muỗng trong tay xuống, đứng dậy đón anh.

“Đi về sao?” Cô hỏi.

Phan Lê Hân mỉm cười gật đầu, “Cũng tới giờ về rồi, về thôi!”

Nhan Lạc Y ôm choàng áo choàng đặt trên ghế vào lòng, chuẩn bị theo anh rời khỏi.

Đột nhiên, cô nhìn thấy có một người đang đi về phía cô, chính là Lý Mỹ Thuần.

Và trên mặt cô ta lộ ra nụ cười xấu xa, cô ta vui mừng, “Ủa! Lạc Y? Cô phải về sao?”

Nhan Lạc Y có chút cảnh giác nhìn cô, và lúc này, Lý Mỹ Thuần đột nhiên nhảy qua ôm cô, nếu như Nhan Lạc Y đẩy cô ra, thì sẽ vô cùng thất lễ, cô ấy chỉ có thể đơ cứng người cho Lý Mỹ Thuần ôm.

Phan Lê Hân đứng ở bên cạnh, nhìn hai người con gái ôm nhau, và ngay lúc này, Lý Mỹ Thuần đột nhiên nói, “Lạc Y, trên người cô sao lạnh quá vậy!”

Nhan Lạc Y cảm giác tay của Lý Mỹ Thuần bỗng nhiên nắm lấy tóc dài sau vai cô, lấy toàn bộ tóc cô vuốt sang ngực bên phải, để lộ dấu bớt màu đỏ bên vai trái kia.

Lý Mỹ Thuần càng dùng lực ôm chặt cô, để dấu bớt đỏ ở trên người Nhan Lạc Y, lộ thẳng về phía đứng của Phan Lê Hân.

Nhan Lạc Y hô nhẹ một tiếng, “Cô...”

Phan Lê Hân cũng bỗng nhìn thấy trên vai của Nhan Lạc Y có một dấu bớt đỏ, ánh mắt của anh liền kinh động vài giây.

Và Nhan Lạc Y thì có chút bối rối vội vàng chỉnh sửa tóc tai, mái tóc tơ dài tới eo, lại che lấp đi dấu bớt của cô.

Lý Mỹ Thuần thấy mục đích đã đạt được, cô buông Nhan Lạc Y ra, “Lạc Y, rãnh rỗi nhớ liên lạc nhau nha!”

Hơi thở của Nhan Lạc Y có chút gấp gáp, nắm chặt áo choàng trong tay, cô biết chắc chắn Phan Lê Hân đã nhìn thấy rồi.

Nếu như nói cô có nơi nào, đặc biệt không muốn cho người khác biết, đó chính là dấu bớt này.

Ánh mắt của Phan Lê Hân lóe lên tia dịu dàng, nói với cô, “Đi thôi!”

Bên ngoài đang là mùa thu đông, ở đại sảnh lớn, có máy điều hòa cũng không lạnh lắm, nhưng khi ra đến cửa, Nhan Lạc Y không có áo choàng, liền cảm thấy hơi lạnh đầy người, cô vội ôm lấy cánh tay.

Phan Lê Hân nhìn thấy, anh nhanh chóng cởi áo khoác vest của mình ra, trùm lên bờ vai của cô.

Nhan Lạc Y liền kinh sợ ngước đầu, đẩy áo của anh, “Không cần, tôi không lạnh.”

Phan Lê Hân kiên trì trùm áo lên người cô, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng nhã nhặn đi trước.

Sau lưng, Nhan Lạc Y cảm động nhìn theo anh, liền đậy chặt áo anh, lúc nãy chắc chắn anh đã nhìn thấy dấu bớt trên người cô rồi, nhưng lúc này cô phát hiện, người đàn ông này vẫn đối đãi dịu dàng như cũ với mình.

Trong lòng cô bất chợt ấm áp dần, và áo khoác của anh mang hơi thở ấm áp, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô bừng đỏ, đi theo anh đến đầu xe, vệ sĩ mở cửa ra giúp cô, cô cám ơn một tiếng liền ngồi vào bên trong.

Trong xe đã rất ấm cúng, nhưng áo khoác của người đàn ông vẫn trùm trên người cô, Nhan Lạc Y nhìn sang người đàn ông bên cạnh, anh cũng nhìn cô, “Trên vai cô có dấu bớt sao?”

Nhan Lạc Y lại vô ý che lên vị trí của dấu bớt đó, cười nói, “Đúng vậy, khi nhỏ đã có rồi.”

Phan Lê Hân cũng không dò hỏi gì nhiều, dù sao thì Nhan Lạc Y không muốn nói nhiều với người khác.

“Cô ngủ chút đi! Tôi xem tài liệu.” Phan Lê Hân nói với cô.

Nhan Lạc Y gật gật đầu, hôm nay áp lực lên người cô nhiều quá, thần kinh căng thẳng, lúc này, lại đang đắp chiếc áo khoác của người đàn ông, hưởng thụ hơi ấm trong xe, thực sự cơn buồn ngủ ập tới.

Cô đỡ đầu tựa vào cửa sổ xe, theo tốc độ ổn định của chiếc xe, Nhan Lạc Y thật sự ngủ thiếp đi.

Phan Lê Hân chỉ xem một hồi tài liệu, nghe được tiếng thở đều đặn bên cạnh, anh ngước mắt nhìn qua.

Vừa đúng lúc, chiếc áo khoác trượt từ trên vai cô xuống, và tóc đen của cô thì nghiêng về phía bên phải.

Trên đầu của Phan Lê Hân có mở một bóng đèn nhỏ, dưới ánh đèn, anh yên tĩnh đánh giá dấu bớt trên vai cô.

Đèn soi sáng dấu bớt tựa như vết máu đỏ tươi, như dòng máu đang chuyển động, vô cùng diễm lệ, Phan Lê Hân tỉ mỉ nhìn ngắm hình dáng của dấu bớt, đột nhiên có chút quen mắt.

Hình như anh từng gặp dấu bớt này ở đâu rồi, trí nhớ của Phan Lê Hân vô cùng nhanh nhạy, anh chỉ cần cúi mắt suy nghĩ, liền nghĩ được ngay.

Dấu bớt có hình dáng như vậy, anh từng thấy trên người cô cháu gái thất lạc của dì Cầm.

Trong tấm hình, trên vai của người con gái, có một dấu bớt hình dáng như thế này.

Hơi thở của Phan Lê Hân có chút gấp gáp, và cơn vui mừng liền cuộn tới, chẳng lẽ, cháu gái mất tiêu bấy lâu nay của dì Cầm, là Nhan Lạc Y sao? Là người cô gái bên cạnh anh sao?

Chỉ dựa vào dấu bớt như vậy, Phan Lê Hân vẫn chưa đủ chứng minh, nhưng mà, trước khi dì Cầm lìa khỏi nhân thế, có để lại DNA của mình, cũng là để chuẩn bị cho sự tìm kiếm cô cháu gái sau này.

Và ngay lúc này, cổ ngủ mê của Nhan Lạc Y có chút nhức mỏi, cô hơi ngẩng đầu lên, đầu tự nhiên nghiêng xuống phía bên trái.

Phan Lê Hân lập tức dọn dẹp chiếc bàn ở giữa, đưa vai qua đó, để Nhan Lạc Y tựa đầu vào, có chỗ dựa dẫm.