Trình Ly Nguyệt nhìn người đàn ông cao lớn ôm chiếc xe tăng bước vào từ ngoài cửa, không khỏi kinh hô, anh ta quả thật có thể so sánh với Cung Dạ Tiêu, cho dù là ngoại hình, khí thế hay là cảm giác ngông cuồng không chịu gò bó, đúng thật là cùng một loại người.
Dạ Lương Thành đặt xe tăng xuống, ngẩng đầu cười với cô:" Xin chào, tôi tên là Dạ Lương Thành, anh em tốt của Cung Dạ Tiêu."
" Chào anh! Cảm ơn anh đã tặng Tiểu Trạch một món quà quý giá đến thế." Trình Ly Nguyệt cười cảm kích.
Nếu dọn dẹp phòng cậu bé thì vẫn có thể để vừa chiếc xe tăng này vào được, đặt trong phòng cậu không biết sẽ trông khí thế đến cỡ nào đây,là con trai cậu bé cực kỳ thích nó.
Dạ Lương Thành không ở lại lâu, khi đi Cung Muội Muội tiễn anh đến cửa, Dạ Lương Thành xoay lại nhìn vào cái đầu nhỏ nhắn đang ló ra của cô, anh xua tay: " Đừng tiễn nữa, về đi."
" Hẹn gặp lại." Cung Muội Muội lên tiếng, rồi đóng của lại.
Trình Ly Nguyệt ngồi trước giường cậu bé, nghe cậu kể lại những gì đã chứng kiến trong tâm trạng kích động, cô cảm thấy vui mừng, thứ cô có thể cho con trai chỉ là tình mẹ, nhưng con trai cô cần trưởng thành, cần kiến thức, có thể có người khác giúp đỡ, đây là một việc tốt, cô không muốn bó hẹp quá trình trưởng thành của cậu bé.
Tuy rằng cậu vẫn còn nhỏ, mới ba tuổi rưỡi, nhưng Trình Ly Nguyệt lại mong cậu lớn nhanh, trở thành một nam tử hán xuất sắc nổi trội như cha của cậu.
Chớp mắt, ba ngày trôi qua, thứ 6 đã đến rồi.
Chạng vạng, Cung Muội Muội đón cậu bé về, rồi nói có việc phải rời đi, tôi nay không ở lại ngủ nữa, Trình Ly Nguyệt có thể hiểu được, dù sao cô đã đưa đón nhiều ngày như thế cũng vất vả rồi.
Trình Ly Nguyệt đang bận làm bữa tối cho hai mẹ con trong bếp.
Gần đây nhiều áp lực, kiểu quần áo cô thích mặc nhất khi ở nhà là áo thun dài rộng và không mặc bra, đây là trạng thái thoải mái nhất của phụ nữ.
Cô đang rửa rau, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu vui mừng của con trai từ bên ngoài nhà bếp: " Daddy..."
Con tim Trình Ly Nguyệt đột nhiên đập nhanh, cô vội vàng đi đến cửa nhà bếp,chỉ thấy cửa lớn đóng lại, Cung Dạ Tiêu mặc một cái áo thun đen, và một chiếc quần đen vừa chân bước vào, đơn giản, tùy ý.
Anh thật sự trở về rồi.
Chỗ cửa ra vào, hai cha con thân mật, cậu bé ôm lấy cổ anh,đôi môi nhỏ hôn thật kêu, Cung Dạ Tiêu cũng ôm lấy cậu, vừa xoa đầu vừa hôn, cảnh này cực kỳ ấm áp ngọt ngào.
Cung Dạ Tiêu nhướn mày, nhìn về lối cửa nhà bếp, đôi con ngươi của Trình Ly Nguyệt không hẹn mà chạm vào đôi mắt sâu thẳm mê người của anh.
Con tim nảy lên, cô vội vàng xoay người vào trong nhà bếp.
" Mami ơi, daddy về rồi!" Cậu bé báo tin từ bên ngoài.
" Mami biết rồi." Trình Ly Nguyệt nói xong, bỏ thêm ít gạo vào nồi, anh trở về cũng không báo trước một tiếng.
Bây giờ cô cũng biết Cung Muội Muội chắc chắn đã biết anh sắp về nên mới không ở lại đây.
Trình Ly Nguyệt vẫn rửa rau nấu cơm trong nhà bếp, cô chỉ nghe thấy cậu bé kéo anh đi chơi đồ chơi những mười mấy phút trong phòng khách.
Trình Ly Nguyệt cúi đầu rửa rau, đột nhiên một cơ thể rắn chắc tì vào lưng cô,anh đè cô vào bồn rửa rau từ phía sau.
Anh giơ tay ra, ôm chặt lấy vòng eo của cô.
Trình Ly Nguyệt giật mình, vội vàng xoay đầu lại, muốn đẩy anh, một bàn tay rảnh rỗi của anh nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, một nụ hôn nóng bỏng như lửa giáng xuống.
Môi của anh,mang theo nhiệt độ khiến người khác rung động, anh cạy miệng cô ra, tiến sâu vào thưởng thức.
Một dòng điện chạy trong Trình Ly Nguyệt, cả người cô tê dại, nhưng nghĩ đến việc con trai đang ở bên ngoài, cậu có thể vào đây bất kỳ lúc nào, cô vừa né vừa dùng sức đẩy anh ra.
Anh bị sao thế này, vừa về đã hôn cô, thích hợp không đây?
Cung Dạ Tiêu của lúc này, tràn đầy tính xâm lược, cứ như một con thú dữ không được thỏa mãn, vừa về đã đòi ăn một bữa để đỡ cơn thèm.
Nhưng thấy cô tức giận mắt sắp bốc lửa, Cung Dạ Tiêu mới có lòng tốt buông cô ra, anh khẽ cười: " Nhớ tôi không?"
Trình Ly Nguyệt thẹn qua hóa giận, cô đẩy anh ra: " Ai nhớ anh chứ!"
" Không nhớ, vậy những ngày qua em nhớ ai hả?" Trong lòng anh, cô không nhớ anh tức là đang nhớ người đàn ông khác.
" Anh quản được việc tôi nhớ ai chắc." Trình Ly Nguyệt không muốn thuận theo ý của anh, trước mặt anh, tâm lý phản nghịch của cô rất mạnh mẽ. Thế nhưng đối với anh, câu này có nghĩ là cô thật sự nhớ đến người khác. Nhớ ai chứ? Chẳng nhẽ là Lục Tuấn Hiên — chồng cũ của cô?
Điều này khiến ánh mắt anh trở nên sắc hơn, toát ra vẻ nguy hiểm, giây tiếp thep anh nâng chân cô lên tận ngực của anh, làm cho tư thế giữa hai người càng nguy hiểm, cảng mập mờ hơn.
Trình Ly Nguyệt sợ đến mức đầu óc trống rỗng vài giây, chân của cô bị bàn tay to của anh án sát vào eo.
Tư thế này, chẳng khác nào khiến Trình Ly Nguyệt phát điên, cả người cô run lên, dùng tay đẩy vai anh ra, nói khẽ: " Cung Dạ Tiêu, anh làm gì vậy? Mau thả tôi ra"
Nếu con trai nhìn thấy thì khó xử chết đi được.
" Yên tâm nó đang tháo đồ chơi của nó, không có thời gian đến tìm em đâu." Cung Dạ Tiêu ghé sát vào lỗ tai cô, thủ thỉ.
Nhưng cho dù là như thế đối với sự tiếp xúc của anh, khuôn mặt của Trình Ly Nguyệt đỏ bừng lên, anh đúng là đồ đáng ghét.
" Nói, ngoài tôi ra, em còn nhớ đến ai?" Anh tiếp tục ép hỏi vấn đề lúc nãy, dường như không ép cô nói ra suy nghĩ thật lòng anh sẽ không can tâm.
" Nhớ đồ quỷ nhà anh, tôi bận tối mặt tối mũi làm gì còn có thời gian để nhớ ai chứ?" Trình Ly Nguyệt rất tức giận nhưng cũng không dám nói mấy câu dễ gây hiểu lầm nữa.
" Thật ư?" Anh không tin cô
Lúc này Cung Dạ Tiêu mới buông tay cô ra, bỏ một cái đùi của cô xuống, Trình Ly Nguyệt chống tay lên bồn rửa ở phía sau, tức giận nói:" Mau đi ra, tôi phải nấu cơm nữa."
Cung Dạ Tiêu nhếch môi cười thưởng thức nét mặt hờn dỗi của cô, đột nhiên ghé sát:" Nhưng tôi lại rất nhớ em."
Giọng nói của anh, nóng bỏng đến chết mất, hỏi thở phun hết lên khuôn mặt của cô.
Trình Ly Nguyệt xấu hổ ngoảnh mặt đi, muốn né tránh hơi thở mập mờ của anh, đối diện với người đàn ông chứa đầy hóc môn nam tính này, cô thật sự thấy rất áp lực.
Cung Dạ Tiêu đi ra chơi với con trai, tay chân Trình Ly Nguyệt mềm nhũn, cô đứng nấu cơm trong nhà bếp.
Anh vừa trở về mạnh mẽ xông vào đầu cô, làm đảo loạn tinh thần của cô, cướp đi đầu óc tỉnh táo của cô.
Chết tiệt! Nếu sống với kiểu người này, có khi nào cô sẽ càng ngày càng trở nên ngu ngốc không?
Trình Ly Nguyệt cố gắng vứt bỏ tạp niệm, nghĩ đến thời gian đã tối rồi, cô phải nấu cho xong bữa tối, không thể bỏ đói con trai được.