Trong lòng Nhan Lạc Y quả thưc cũng được an ủi nhiều, cô cảm kích vô cùng nói, "Ừm! Anh cũng đừng để mình mệt mỏi quá."
"Có chuyện gì thì nhớ phải gọi điện cho anh đấy, dù có muộn đến thế nào, dù là lúc nào cũng được." Phan Lê Hân dặn dò một câu.
"Vâng!" Nhan Lạc Y cảm thấy một sự ấm áp đang bao quanh trái tim mình.
Cúp điện thoại, Nhan Lạc Y đứng trước cửa sổ, nhìn em trai đang cầm khăn nóng cẩn thận lau mặt cho ba nuôi, trận ốm nặng đã khiến cơ thể của Đỗ Hữu Vọng gầy guộc vô cùng.
Chớp mắt đã qua hai ngày, Đỗ Hữu Vọng lại nôn ra máu thêm mấy lần, mỗi lần đều phải đẩy vào phòng cấp cứu một lần, rồi lại đẩy ra, Đỗ Hữu Vọng như chỉ còn một lớp da trên người, thậm chí còn gầy đến mức trơ cả từng đốt xương.
Giờ đã là mùa đông, vào giờ phút này, những bóng râm tối mờ phủ đầy ngoài cửa sổ, lạnh lẽo thấu xương, sắc trời u ám, không thấy chút ánh mặt trời nào, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt vô cùng.
Nhan Tử Dương và Nhan Lạc Y cùng ngồi trước giường, một giây cũng chẳng dám rời, trước kia Đỗ Hữu Vọng còn có thể tỉnh lại trò chuyện một chút, sau cuộc phẫu thuật lần này, ông vẫn luôn hôn mê, nếu như không phải có máy đo nhịp tim ở bên đang khẽ vang lên, thì Đỗ Hữu Vọng đang đeo máy thở ô xi, nhìn như một người không còn chút sinh khí nào vậy. Nhan Tử Dương và Nhan Lạc Y đều khóc đến sưng cả mắt, cũng chẳng thể thay đổi được sự thực này.
Cho tới chạng vạng ngày thứ ba, Đỗ Hữu Vọng mới như có hồi quang phản chiếu, ông tỉnh dậy, cứ luôn mơ mơ màng màng gọi tên Nhan Tử Dương, tay của ông cũng tìm kiếm, Nhan Lạc Dương nắm lấy, kề sát tai ông nói, thế nhưng dường như Đỗ Hữu Vọng không nghe vào, ông chỉ một mực thều thào gọi, "Tử Dương... Tử Dương...."
Đây là người duy nhất mà khi ông rời khỏi nhân thế, ông không thể đặt xuống được...
Nhan Lạc Y im lặng rơi nước mắt, cô che miệng lại, không dám để mình khóc ra tiếng, đột nhiên, máy đo nhịp tim vẫn luôn phát ra những âm thanh có quy luật lại phát ra một tiếng vô cùng bằng phẳng, những đường sóng chập chùng đã trở thành một đường thẳng tắp.
"Ba..." Giọng nói bi thương của Nhan Tử Dương vang vọng khắp phòng bệnh, cậu gào khóc ôm lấy Đỗ Hữu Vọng đã qua đời, giờ phút này đây, ông đã chết thật rồi.
Nhan Lạc Y cũng không kìm nổi mà khóc nấc lên, y tá ở ngoài vội vàng mời bác sĩ qua, bác sĩ cũng đứng chia buồn, an ủi họ, "Mong hai vị hãy bớt đau buồn!"
Trong phòng bệnh tràn ngập sự bi thương, Nhan Tử Dương không nỡ buông tay, cũng không muốn ba không thể an nghỉ, bệnh viện đã phái ra một chiếc xe, đưa Đỗ Hữu Vọng tới đài hóa thân hoàn vũ.
Ngồi trên xe, sắc mặt Nhan Tử Dương tái nhợt, Nhan Lạc Y nắm chặt lấy tay cậu, lúc này, hai người cùng đang đưa tiễn người thân trong sự đau thương quá mức.
Tro cốt của Đỗ Hữu Vọng được đặt trong một chiếc bình, gửi lại ở nhà tang lễ, đợi bọn họ sắp xếp hậu sự xong xuôi, tìm được huyệt tốt sẽ tới lấy.
Từ nhà tang lễ ra, Nhan Tử Dương và Nhan Lạc Y cùng ngồi xe về, Nhan Lạc Y thầm nghĩ về Phan Lê Hân, hắn vẫn chưa trở lại, cô cũng chưa gọi cho hắn, cô đợi hắn trở lại.
Về lại nhà họ Đỗ, trong phòng khách trống rỗng, Nhan Lạc Y lại không kìm nổi mà lệ rơi đầy mặt, Nhan Tử Dương xoay người ôm lấy cô, "Chị... Ba đi rồi, ba thực sự đã đi rồi."
Nhan Lạc Y khẽ vỗ nhẹ cậu, nghẹn ngào an ủi, "Tử Dương, ba nuôi chỉ là được giải thoát rồi mà thôi."
Mấy ngày này trong bệnh viện, sau mỗi lần Đỗ Hữu Vọng làm phẫu thuật, bộ dạng đau khổ đó khiến người ta thương xót không thôi, có lẽ, ông cũng đau đớn vô cùng, vì vậy, ông mới chọn việc rời khỏi thế giới này.
Trong nhà cũng không còn người làm nữa, lúc này, bầu trời ngoài cửa sổ đã tối đen một mảnh, Nhan Lạc Y đứng đậy vào phòng bếp, cô tìm thấy một gói mỳ, lại lấy một quả trứng từ tủ lạnh ra làm bữa tối cho Nhan Tử Dương.
Nhan Tử Dương ngồi trên sofa, cả người như bị rút hết linh hồn, yên lặng ở đó khiến người ta đau lòng vô cùng.
Bệnh viện cuối cùng cũng nói chuyện này cho Phan Lê Hân đang ở nước ngoài, sau khi hắn biết chuyện, việc đầu tiên hắn làm là gọi cho Nhan Lạc Y, hắn chỉ bảo Viện Phương sắp xếp tất cả.
Phan Lê Hân ở nước ngoài có lịch trình mới, không có nổi chút thời gian rảnh, chỉ có thể hoãn lại việc quay về, thế nhưng trong đầu hắn tràn ngập đầy bóng hình của Nhan Lạc Y, lúc này cô sẽ đau lòng tới mức nào chứ?
Hắn thật sự hận không thể bay về bên cô, an ủi cô, ôm chặt lấy cô.
Sau khi nấu mỳ xong, Nhan Lạc Y tới trước mặt Nhan Tử Dương, khẽ nói, "Tử Dương, ăn chút gì đi!"
"Chị, em hối hận vì đã không đối xử với ba tốt hơn một chút khi ba còn sống."
"Em đừng tự trách nữa, ba nuôi đã từng nói với chị, ba có đứa con trai là em đã vô cùng mãn nguyện rồi." Nhan Lạc Y an ủi nói.
Nhan Tử Dương ngước đôi mắt sưng đỏ, đã mấy ngày rồi chưa chợp được giấc nào, dù là còn trẻ, cũng không thể thức đêm như vậy được, cậu rất mệt mỏi, lại không cho phép bản thân đi ngủ.
Nhan Tử Dương gật gật đầu, bắt đầu ăn mỳ, tuy Nhan Lạc Y cũng chẳng có hứng ăn, thế nhưng, cô không thể để mình gục ngã, điều duy nhất mà cô có thể làm vào lúc này chính là chăm sóc cho mình và em trai thật tốt.
Nhan Lạc Y ăn xong liền bảo Nhan Tử Dương về phòng tắm rửa đi ngủ trước. Còn cô thì dọn dẹp bàn, rồi cũng trở lại phòng, cô đã không ngó ngàng gì vào điện thoại rất lâu rồi, cô nhìn thấy một tin nhắn, được gửi tới từ lúc chạng vạng, là của Phan Lê Hân, "Lạc Y, hãy nén buồn, lúc này phải chăm sóc mình và Tử Dương thật tốt, chờ anh trở về."
Nhan Lạc Y nhìn dòng tin nhắn đó, hôm nay cô cũng đã khóc tới mức khàn cả giọng, cô cảm thấy tin nhắn này khiến tâm trạng hiện giờ của cô cũng dễ chịu hơn được phần nào.
Cô nhắn lại một câu, "Được! Đợi anh trở về."
Mười giờ tối Nhan Tử Dương mới ngủ thiếp đi, Nhan Lạc Y đắp chăn cho cậu, lại phát hiện trên chiếc giường mà cậu đang nằm, gối đầu đã ướt đẫm, cô đau lòng ngồi bên mép giường nhìn cậu ngủ.
Sau khi kéo chăn cho cậu, Nhan Lạc Y cũng đã mệt, cô ngồi thêm một lúc rồi về lại phòng mình ngủ.
Ngày mai họ còn phải chọn một cái huyệt hợp cho ba nuôi an nghỉ, Nhan Lạc Y ngủ rồi, điện thoại của cô mới có tin nhắn gửi tới, "Giờ thì hãy ngủ thật ngon, đừng nghĩ gì cả, mọi chuyện sẽ ổn ngay thôi."
Sáng sớm, Nhan Lạc Y đi chọn huyệt cùng em trai, lần này, Nhan Lạc Y không cần quan tâm về tiền bạc, cô chọn một nơi có phong thủy đẹp nhất cho ba nuôi, ngày an táng là ngày kia.
Nhan Lạc Y và Nhan Tử Dương bình tĩnh được hai ngày, cũng đã bắt đầu chấp nhận chuyện Đỗ Hữu Vọng mất, tận lực lo liệu hậu sự cho ông, Nhan Lạc Y tìm Tiểu Trần, để anh liên lạc với những người bạn thường qua lại của Đỗ Hữu Vọng để đưa tiễn ông đoạn đường cuối.
Nhan Lạc Y chủ động gọi cho mấy người này, những người này thường cũng không qua lại nhiều với chị em họ, thế nhưng khi nghe nói tới lễ tang của Đỗ Hữu Vọng, mọi người đều đồng ý tới dự.
Lễ mai táng bắt đầu vào chín giờ sáng ngày hôm sau, Nhan Lạc Y đã chuẩn bị cho mình và Nhan Tử Dương hai bộ đồ đen, mà vòng hoa và bia mộ cũng đã được sắp xếp ổn thỏa, chín giờ sáng mai sẽ xuất phát.
Nửa đêm, Phan Lê Hân đang ở nước ngoài cũng đã chuẩn bị trở về, Nhan Lạc Y đã nói với hắn, ngay mai là lần đưa tiễn cuối cùng của Đỗ Hữu Vọng, hắn phải gấp gáp trở về.
Sáng sớm, Nhan Lạc Y và Nhan Tử Dương nhận lấy bình tro của Đỗ Hữu Vọng, trước khi đưa vào lòng đất, Nhan Tử Dương tự mình đặt bình tro vào quan tài, đặt vào vài bộ quần áo của Đỗ Hữu Vọng, đóng nắp quan tài, chôn vùi vào đất mẹ, Nhan Lạc Y và Nhan Tử Dương mặc đồ đen đợi những bị khách tới chia buồn.
Bạn bè của Đỗ Hữu Vọng đều hẹn nhau mà đến, khoảng mười giờ, trời có cơn mưa lất phất, chỉ thấy mấy chục chiếc xe đang đỗ lại ở ven đường, mà những vị khách cùng mặc đồ đen, vẻ mặt đau xót vô cùng đã tới.
Tất cả họ đều là những bạn bè chốn quan trường mà Đỗ Hữu Vọng đã từng qua lại hoặc thân thiết cùng, bạn thân của Đỗ Hữu Vọng lại không thấy đâu, chỉ có những người kết thân quan trường.
Sau một hàng xe, trong làn sương mù mờ mịt, sáu chiếc xe màu đen đi thành hai hàng phóng tới, chạy rất có thứ tự, khiến người ta cảm thấy một sự uy nghiêm khó nói.
Đám người đang tới chia buồn không kìm được mà quay đầu lại kinh ngạc nhìn đoàn xe đó, không rõ người tới có thân phận gì.
Ánh mắt của Nhan Lạc Y xuyên qua tầng sương mờ và làn mưa bụi, cô cảm giác được mình biết đó là ai, ánh mắt cô mang theo một sự kích động và vui sướng, hắn vẫn trở lại sao?
Vệ sĩ của đoàn xe đều mặc đồ đen, mà ở trong chiếc xe thứ hai, một bóng người thon dài bước xuống, Phan Lê Hân mặc tây trang màu đen, sơ mi cũng đen, ánh mắt của hắn xuyên qua làn mưa, nhìn thấy dáng hình nhỏ nhắn đang chắp tay đứng đó giữa đám người.
Vệ sĩ đang chuẩn bị lấy ô ra, hắn lại phất phất tay, "Không cần."