Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1356



Yên lặng ăn xong bữa tối, thời gian thấm thoát đã tới tám rưỡi, Nhan Lạc Y rửa bát trong nhà bếp bước ra, nhìn anh ngồi trên sofa, cô bất bất giác có chút căng thẳng.

Anh định ở lại đây sao?

"Anh sắp về chưa?" Nhan Lạc Y ngồi xuống bên cạnh anh nói.

Ánh mắt sâu thẳm của Phan Lê Hân nhìn cô, mỉm cười, "Em muốn anh ở lại chứ?"

Nhan Lạc Y bất giác đỏ mặt, cô mím môi chớp mắt không biết nên trả lời thế nào, cô ngẫm nghĩ vài giây nói: "Ở đây có phòng khách, anh có thể nghỉ ngơi tại đây." Nói xong lại cho rằng với thân phận của anh mà ngủ phòng khách thì hơi thiệt thôi, bất giác lại nói: "Hay là anh ngủ phòng chính! Em ngủ phòng khách!"

Phan Lê Hân bất giác bật cười, nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô, anh vẫn không muốn làm cô sợ hãi: "Anh còn có việc phải làm, lát sẽ về lại dinh tổng thống."

Nhan Lạc Y không khỏi lúng túng, ngữ khí của cô lúc này giống như là đang ám thị anh ở lại vậy, cô thực sự không có ý đó.

Khi nội tâm cô còn đang giằng co, anh đã giơ tay nắm lấy tay cô, anh đã chuyển sang xem kênh về giáo dục.

Một bàn tay của Nhan Lạc Y được anh nắm chặt vân vê trong tay mình, ngón tay anh thi thoảng lại miết nhẹ lòng bàn tay cô, khiến trái tim cô đập mỗi lúc một nhanh hơn.

Có điều anh đang xem ti vi, cũng chỉ cầm tay cô như vậy, không hề có hành động nào khác.

Nhan Lạc Y bất giác dịu dàng dựa vào người anh, ngoan ngoãn gục đầu lên vai anh.

Trái tim Phan Lê Hân rung động, sắc mặt cũng trở nên dịu dàng, nhìn cô gái ngoan ngoãn bên cạnh mình, anh thật sự khó lòng che giấu những rung động mãnh liệt trong tim, nhưng cô vừa mới trải qua việc mất người thân, anh không muốn gây ra bất cứ tổn thương nào cho cô trong lúc này.

Họ vẫn còn cần thời gian để ổn định tình cảm, anh có thể cho cô thời gian để cô yêu anh sâu sắc, cam tâm tình nguyện giao phó, còn anh sẽ dùng cả đời này để yêu thương cô.

Nhan Lạc Y cảm thấy hơi buồn ngủ, cô khẽ ngáp dài, bị anh nhìn thấy, ánh mắt anh nhìn qua, Nhan Lạc Y lập tức xấu hổ không dám nhìn anh: "Mệt rồi phải không? Đi ngủ đi! Anh cũng về đây." Nói xong anh liền tắt ti vi và đứng dậy.

Nhan Lạc Y cũng đứng dậy theo anh, ánh mắt nhìn theo bóng anh ra ngoài cửa, Phan Lê Hân quay đầu lại nói: "Đừng tiễn nữa, đi nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay anh hơi bận, có thời gian sẽ tớm tìm em, nhớ phải chăm sóc bản thân mình đấy."

"Vâng! Em biết rồi, anh không cần phải lo lắng cho em." Nhan Lạc Y gật đầu.

Đoàn xe của Phan Lê Hân rời đi, Nhan Lạc Y về phòng mình như lại không tài nào ngủ được, trong đầu cô vẫn mường tưởng lại thời gian ở bên cạnh anh khi nãy, cô chỉ mong sao cho thời gian chậm lại.

Cô nhận được tin nhắn của Nhan Tử Dương, gửi cho cô từ buổi trưa, cậu ta bây giờ mới về, cũng là vấn đề chênh lệch múi giờ, Nhan Lạc Y nhìn thấy mấy tin nhắn trả lời của em trai, đều nói về tình hình hiện tại của cậu ta, còn an ủi cô, cậu ta đã khôi phục tinh thần rồi.

Nhan Lạc Y khoanh tay ngồi trên giường, mọi thứ xung quanh đều là màu sắc mà cô yêu thích, cô khoác một chiếc áo khoác bước tới ban công, từ nơi này có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ của những tòa nhà cao tầng trong thành phố, thắp sáng cả màn đêm.

Nhan Lạc Y đứng tới khi cảm thấy hơi lạnh mới về lại phòng, đắp chăn lại, chìm vào giác mộng.

Mấy ngày tiếp tới, Nhan Lạc Y nhận được điện thoại buổi trưa và buổi tối của Phan Lê Hân, đều hỏi cô vấn đề đã ăn cơm chưa, như thể trong mắt anh, cô là người không thể tự giải quyết được vấn đề ăn uống, về điểm này khiến Nhan Lạc Y vừa cảm thấy ấm lòng vừa có chút muốn dựa dẫm vào sự cưng chiều của anh.

Tuy nhiên, cô đương nhiên không biết là anh đang có một cuộc họp quan trọng, tranh thủ thời gian gọi điện hỏi thăm cô, do đang bàn giao công việc với ngài tổng thống, công việc của Phan Lê Hân cũng càng trở nên bận rộn.

Thậm chí trung tuần tháng sau còn có một thời gian bàn giao quan trọng, khi đó thân phận của Phan Lê Hân sẽ trở thành tổng thống của một nước.

Điều này đã lan truyền ở những nhân viên quan trọng trong nước, rất nhiều người cũng đã biết tin, Phan Lê Hân cuối cùng cũng sẽ ngồi lên chức vị tổng thống.

Mặc dù thành tích chính trị của anh không có gì đáng bàn cãi, nhưng trong lòng một số người cho rằng việc anh ngồi vào vị trí đó sẽ ngăn cản đường phát triển của một số người, vì thế có một số nguy hiểm không lường trước được đang ngầm tiềm ẩn trong bóng tối.

Những nguy hiểm này khiến người ta không thể đề phòng.

Càng là người quyền cao chức trọng càng phải đối mặt với nguy hiểm cực lớn.

Thời gian thấm thoắt đã ba ngày trôi qua, Nhan Lạc Y thực sự nhớ anh, cô không thể giống như những cặp tình nhân khác, muốn gặp anh chỉ cần gọi điện thoại hẹn địa điểm là xong.

Cô cũng biết mình không nên làm phiền anh, công việc của anh liên quan tới quốc gia đại sự, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng quý giá.

Nhan Lạc Y bất giác nhàm chán đi dạo một mình! Cô đã hẹn với Bạch Trân đang đi làm, Bạch Chân bốn giờ sẽ có thời gian, hẹn với cô gặp mặt ở một nơi gần trường.

Nhan Lạc Y xuất phát, vẫn quen ngồi xe bus, sau khi xuống xe bus cô liền đi về phía địa điểm hẹn, vừa hay Bạch Trân cũng đang đợi cô.

"Lạc Y, ở đây, ở đây..." Bạch Trần hồ hởi chạy ra, sau khi ra trường, cũng đã rất lâu họ không liên hệ.

Hai người bạn thân ôm trầm lấy nhau, vui vẻ quan sát đối phương.

"Chà chà, sao mới không gặp một thời gian, cậu lại trở nên xinh đẹp rồi? Da ăn gì mà đẹp thế, khiến mình phát ghen." Nói xong, Bạch Trân lại xoa lên mặt mình: "Nhìn coi, mấy ngày thức đêm tăng ca, lại nổi mụn rồi."

"Chắc là vì gần đây mình nghỉ ngơi điều độ.” Nhan Lạc Y nói.

Bạch Trân đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, kéo cô lại: "Lạc Y, đi cùng mình tới một nơi này có được không? Gần đây mình rất xui xẻo, nghe nói có một thầy bói có thể thay đổi vận khí, mình muốn đi thử xem sao."

"Cậu cũng tin những điều này sao!" Nhan Lạc Y bật cười.

"Mình có một đồng nghiệp, tới đó thay đổi vận khí, cậu biết không! Cô ta sắp được thăng chức rồi, rất thần kỳ, siêu chuẩn luôn."

"Chuẩn như vậy sao?" Nhan Lạc Y cảm thấy không tin tưởng cho lắm, dù sao thì hai người cũng rảnh rỗi, vì thế đi xem cũng được.

Hai người bắt một chiếc taxi tới chỗ thầy bói, thầy bói này không hề lập biển hiệu gì, chỉ là một cửa tiệm rất bình thường, hơn nữa nhìn cũng rất cũ kí, có cảm giác giả thần giả quỷ.

Bước vào trong, còn phải đi một đường hành lang rất hẹp dài, ẩm thấp và lạnh, Nhan Lạc Y bất giác ôm tay, rùng mình, nói với Bạch Trân: "Có phải là nơi này không vậy? Cảm giác thật đáng sợ."

"Chính là nơi này, đồng nghiệp của mình đã nói vậy, đi qua hành lang này là tới."

Nhan Lạc Y kéo tay Bạch Trân, hai người cuối cùng cũng nhìn thấy một căn phòng thắp nến như thể tách rời khỏi cuộc sống hiện thực, còn có hai thanh niên cũng đang xem bói, thầy bói vừa gầy vừa đen, hơn nữa ông ta nhắm mắt nói chuyện.

Nhan Lạc Y tìm vị trí ngồi xuống, Bạch Trân đứng bên cạnh xếp hàng, khi hai cô gái kia xem xong đi về, còn lẩm bẩm: "Xem chuẩn quá, ngay cả việc mình có một người em gái đã qua đời cũng xem ra được, ông ta xem thế nào vậy nhỉ?"

"Vì thế mới nói ông ta xem rất chuẩn! Mau đi thôi! Lạnh quá!"

Nhan Lạc Y nhíu mày, bất giác đi tới trước mặt Bạch Trân, chỉ thấy Bạch Trân đã viết xong sinh thần bát tự của mình, thầy bói kia liền xem cho cô, ông ta xem xong một số việc cho cô liền cho cô một viên phù thạch, bảo cô tới chôn ở nơi ba mặt là nước, như vậy sẽ có thể cải vận.

"Tốt quá rồi, cám ơn đại sư." Nói xong Bạch Trân thấy cơ hội hiếm có liền nói với Nhan Lạc Y: "Lạc Y cậu có muốn xem không? Bây giờ không có ai, bình thường đông khách lắm, xếp hàng cũng khó."

Nhan Lạc Y không muốn cầu vận may, cô chỉ muốn xem nhân duyên của mình, cô liền ngồi xuống nói: "Được thôi, tôi xem nhân duyên."

"Viết sinh thần bát tự đi!" Ánh mắt thầy bói sáng quắc nhìn Nhan Lạc Y.

Nhan Lạc Y cẩn thận viết sinh thần bát tự của mình, thầy bói lập tức gõ bàn, lẩm bẩm nói gì đó, tính toán một hồi thầy bói nhìn Nhan Lạc Y nói: "Tiểu thư, ta có thể xem cho cô nhưng không lấy tiền của cô."

Nhan Lạc Y sững người: "Tại sao?"