Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1382



Sau khi Nhan Lạc Y và Bạch Trân gặp mặt, cô không đề cập đến chuyện xem bói. Chuyện này cô cũng không định nói ra, chỉ cần trong lòng có niềm tin bản thân sẽ an lành là được.

Lời nói của bà lão đó quả nhiên có ma lực thần kỳ, đánh trúng vào những tiên đoán trước kia của ông thầy bói, khiến trong lòng Nhan Lạc Y cảm thấy hoài nghi với những lời tiên đoán đó.

Không biết chừng toàn là những lời giang hồ bịp bợm! Là do cô quá tin rồi, kỳ thực những chuyện bói toán này, tín thì là có, không tín thì không có, cô không tin vào nó là được.

Bạch Trân nghe tin cô kết hôn, mừng thay cho cô. Nhan Lạc Y nói khi nào định ngày cử hành hôn lễ sẽ mời Bạch Trân cùng đến uống rượu mừng, khiến cô ấy nàng cảm thấy vô cùng vinh hạnh.

Hẳn là rượu mừng cưới của ngài tổng thống đó! Hỏi cả đất nước này liệu có bao nhiêu người được tham dự chứ?

Sau khi tạm biệt Bạch Trân, Nhan Lạc Y nghe điện thoại của vệ sĩ gọi tới, bọn họ đã đợi ở dưới lầu. Trên đoạn đường đi, Nhan Lạc Y ngồi trên xe nhìn ra vẫn thấy bà lão ngồi ở đó, trong lòng cô cảm kích vô ngàn.

Có những lúc, sức mạnh của một câu nói lại vô cùng lớn.

Nhan Lạc Y hít sâu một hơi, mấy tháng nay trái tim cô đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ và giày vò, cuối cùng bây giờ cũng có được cảm giác hoàn toàn thư thái.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Nhan Lạc Y reo lên, cô cầm lên xem vui mừng nghe điện “Alo, Tử Dương à.”

“Chị, em nói cho chị một tin vui.”

“Tin vui gì vậy?” Nhan Lạc Y cười hỏi, cô cũng có tin vui muốn nói với cậu ta, bởi vì chuyện của cô và Phan Lê Hân, cô vẫn chưa nói cho Tử Dương!

“Em về nước rồi, chị đoán xem em dẫn theo ai về cùng?” Nhan Tử Dương ra vẻ bí hiểm nói.

Nhan Lạc Y có chút ngạc nhiên, đoán ra, “Không phải là Lôi đó chứ!”

“Chính xác, Lôi nói rất có hứng thú với văn hóa của đất nước chúng ta, đồng thời cũng muốn qua thăm chị. Chị, chị đang ở đâu vậy? Bọn em đang ở sân bay, ở đây khó gọi xe quá!” Xem ngữ khí của Nhan Tử Y, có vẻ cậu ta đang bắt xe.

Chỗ của Nhan Lạc Y cách sân bay cũng không xa, cô liền nói “Tử Dương, chị đến đón em được chứ?”

“Chị, chị mua xe rồi à!”

“Không, chị đang ngồi trên xe rồi, e ở sân bay đợi chị nhé, muộn nhất khoảng 20 phút sẽ đến nơi”. Nhan Lạc Y nói với em trai.

“Vâng! Vậy hai đứa em đợi chị! Bọn em tìm quán café ngồi chút”. Nhan Tử Dương nói.

“Ok, em đi đi!” Nhan Lạc Y trả lời, đồng thời nói với người vệ sĩ phía trước,” Làm phiền anh cho tôi đưa tôi đến sân bay đón em trai tôi.”

“Vâng thưa phu nhân!” Người vệ sĩ phía trước lập tức cung kính hồi đáp.

Nhan Lạc Y trong lòng cảm thấy hơi buồn cười, bây giờ những người vệ sĩ này đều gọi cô là phu nhân, chỉ có điều cô thật sự thấy cách xưng hô này không quen cho lắm.

Đám vệ sĩ này gọi cô như vậy là vì tôn kính thân phận của cô.

Đúng lúc này, điện thoại của cô lại reo lên, Nhan Lạc Y tưởng e trai gọi đến, cầm điện thoại lên xem, là Phan Lê Hân.

Cô ngọt ngào nghe điện: “Alo!”

“Em về rồi chứ?” Giọng trầm ấm dễ nghe của Phan Lê Hân vọng lại.

“Dạ, em vốn định về nhưng em trai em đột nhiên về nước, ở sân bay khó bắt xe cho nên em qua đó đón cậu ấy đã ạ.”

“Ồ, Tử Dương trở về rồi sao, tối nay em đón cậu ấy cùng qua dinh thự tổng thống dùng bữa tối nhé!” Ngữ khí của Phan Lê Hân cho thấy anh đã xem Nhan Tử Dương là em vợ của mình rồi.

Nhan Lạc Y do dự một lát rồi cười nói:” Cậu ấy còn một người bạn đi cùng nữa.”

“Bạn học của cậu ấy sao?” Phan Lê Hân hỏi

Nhan Lạc Y vẫn chưa biết Phan Lê Hân có biết đến sự xuất hiện của Lôi hay không, cô liền giải thích,” Không phải, đó là bạn cùng phòng với Tử Dương, cũng là bạn cùng trường, lần này cùng đi với cậu ấy sang đây du lịch ạ.”

Nhan Lạc Y cảm thấy nếu như chỉ có một mình em trai, cô sẽ không ngại ngần gì mà mời về phủ tổng thống, nhưng Lôi lại là người ngoại quốc, không thích hợp mời vào nơi uy nghiêm bậc nhất của một quốc gia như phủ tổng thống.

“Được,để anh sắp xếp người đón tiếp bọn họ.” Phan Lê Hân dùng thân phận đặc biệt của chủ nhà để sắp xếp.

Nhan Lạc Y tuy cảm kích tấm thịnh tình của Phan Lê Hân đối với bạn của em trai, nhưng việc này thật không tiện để anh ấy ra mặt.

“Anh Lê Hân, không cần phiền đến anh đâu, để em đón tiếp hai đứa là được mà!” Nhan Lạc Y vốn đã coi Lôi như bạn bè.

Nhưng đâu ai biết, trong khi đang gọi điện nói chuyện với Nhan Lạc Y, người đàn ông đứng trước cửa sổ tầng dưới của phủ tổng thống,vẻ mặt anh tuấn kia hiện lên rằng anh ấy đang ghen. Anh dễ dàng nhận thấy Lôi có ý với Nhan Lạc Y, dựa vào nhừng thước phim trước đó họ quay với nhau, hai người ở cạnh nhau rất vui vẻ.

Đương nhiên không thể phủ nhận một điểm, Lôi thuộc kiểu mẫu quý ông nước ngoài vô cùng đẹp trai lịch lãm.

“Được! Vậy tối em đừng về muộn nhé! Anh sẽ sắp xếp cho vệ sĩ bất cứ lúc nào bảo vệ cho mọi người”. Phan Lê Hân trầm giọng nói.

“Vâng! Em sẽ về sớm.” Nhan Lạc Y đảm bảo.

Ở sân bay, Nhan Tử Dương và Lôi cùng ngồi xuống đợi Nhan Lạc Y, ánh mắt Lôi lấp lánh sự mong ngóng và xúc động, nghĩ đến việc lát nữa có thể gặp được Nhan Lạc Y là anh cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Nhan Tử Dương lần này đưa Lôi quay về là cũng hy vọng anh ta và chị gái sẽ nên duyên phận, dù sao thì lần trước bộ dạng tâm sự trùng trùng của Nhan Lạc Y khiến anh cảm thấy rất lo lắng, cảm thấy chị gái nhất định đã bị Phan Lê Hân làm tổn thương sâu sắc, nếu anh có thể mở ra một mối tình cảm mới thì tốt biết mấy.

Nhan Tử Dương cũng hiểu rõ Lôi là một người đàn ông tốt, vì vậy mà anh mới an tâm giới thiệu anh ta cho Nhan Lạc Y.

Hai mươi phút sau, Nhan Lạc Y gọi điện bảo em trai và bạn đi ra ngoài.

Nhan Tử Dương nhìn Nhan Lạc Y đang ngồi trên một chiếc xe Benley màu đen xa hoa, anh cũng không cảm thấy bất ngờ, dủ gì thì xuất thân của chị gái cũng không phải là bình thường.

Nhưng Lôi lại cảm thấy khá là ngạc nhiên, Nhan Tử Dương vẫn chưa nói với anh về thân phận thật sự của Nhan Lạc Y.

Sau khi Nhan Tử Dương và Lôi cất hành lý lên xe xong thì Nhan Tử Dương ngồi lên ghế lái phụ đằng trước, Lôi thì ngồi xuống chỗ bên cạnh Nhan Lạc Y.

“Lạc Y, đã lâu không gặp.” Lôi vui vẻ chào hỏi cô.

“Lôi, hoan nghênh anh đã tới thăm quốc gia của chúng em.” Nhan Lạc Y lễ phép chào hỏi lại.

“Vị tiên sinh này xưng hô thế nào vậy?” Nhan Tử Dương nói với vệ sĩ bên cạnh.

“Tôi họ Trần.” Vệ sĩ khách sáo nói lại một câu.

“Trần đại ca.” Nhan Tử Dương tưởng anh ta là lái xe mà Nhan Lạc Y tuyển dụng nên lập tức thân mật gọi một tiếng.

Viên vệ sĩ cũng khách khí gật đầu cười, rồi chuyên tâm lái xe.

Khi ánh mắt của Lôi đang ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ thì Nhan Tử Dương liền giới thiệu những kiến trúc mang tính điển hình của đất nước, Lôi cảm thấy vô cùng hứng thú.

“Lạc Y, gần đây em sống tốt chứ?” Lôi quan tâm hỏi Nhan Lạc Y.

“Em sống rất tốt.” Nhan Lạc Y cười đáp, “Khách sạn mà chúng ta bây giờ tới em đã đặt phòng xong xuôi rồi.”

“Cám ơn Lạc Y.” Trong ngữ khí của Lôi lộ ra ý thâm tình.

Lúc này Nhan Lạc Y cũng không thể trực tiếp đả kích Lôi, cô chỉ cong môi cười: “Anh không cần khách khí đâu.”

Đến khách sạn, Nhan Lạc Y đã đặt cho họ phòng xa hoa, có hai phòng ngủ, Nhan tử Dương và Lôi đặt hành lý xuống thì cũng đã là sáu giờ chiều rồi.

Nhan Lạc Y ngồi ở ghế sô pha đợi bọn họ, bọn họ ngồi trên máy bay lâu như vậy cũng cần phải tắm rửa thay y phục, một lúc nữa sẽ xuống phòng ăn ở lầu dưới dùng bữa tối. Trong phủ tổng thống, Phan Lê Hân ngồi trong văn phòng cũng chẳng có tâm trạng muốn đi ăn tối, Tần Chính gõ cửa đi vào, không kiềm được nhắc nhở anh một câu: “Các hạ, ngài nên dùng bữa tối rồi.”

Phan Lê Hân lúc này không xem tài liệu, không làm gì cả, anh chỉ ngồi trước bàn, dường như đang chìm đắm trong việc gì đó.

Lúc này cái mà ngài tổng thống cảm thấy buồn bực không phải là chuyện công việc mà là cô vợ nhỏ của anh lúc này đang ở cùng với một người đàn ông khác có tình ý với cô.

Trong lòng anh cảm thấy khó chịu, sau khi nhận được điện thoại của Lạc Y xong, tâm trạng của anh lại không thể bình tĩnh được.

Cậu Lôi đó tuy không thể trở thành mối uy hiếp với anh nhưng có một người đàn ông cứ vây lấy cô vợ bé bỏng thì trong lòng anh cảm thấy không được thoải mái.

Bất cứ người đàn ông nào khi đối mặt với chuyện tình cảm thì cũng sẽ có lúc tâm trạng trở nên ấu trĩ như một đứa trẻ vậy, Phan Lê Hân lúc này cũng thế, anh hiểu ra rằng mình đang ghen.

Phan Lê Hân nhấc điện thoại lên, gọi tới điện thoại của vệ sĩ trong xe của Nhan Lạc Y.

“Alo, các hạ.” Giọng của viên vệ sĩ cung kính vọng lại từ đầu dây bên kia.

“Hiện giờ phu nhân đang ở đâu?” Phan Lê Hân thấp giọng hỏi.

“Phu nhân đang dùng bữa tối với em trai và cả bạn của em trai cô ấy.” Vệ sĩ trả lời.

“Ở khách sạn nào vậy?”

“Khách sạn Chí Tôn Bán Đảo.”

“Được! Tôi biết rồi.” Phan Lê Hân trả lời lại, anh biết sau đây mình sẽ phải đi đâu rồi.

Anh muốn đi đón cô vợ nhỏ của anh.

Trong nhà hàng, Nhan Lạc Y nghe em trai mình kể một đống truyện cười, còn Lôi thì ngồi trước mặt cô, ánh mắt không ngừng phóng điện, cách mà anh biểu đạt tình cảm vô cùng trực tiếp, ánh mắt nồng cháy đó khiến người ta không thể không cảm nhận được tình cảm của anh.