Trong khi chờ đợi Hắc Xà trở về nước, mỗi ngày cảnh sát đều cập nhật tin tình báo mới nhất, Dạ Nghiên Tịch cũng ở văn phòng làm việc của chính mình để làm việc, trùng hợp là đội trưởng Chu còn xếp hai người vào cùng một phòng làm việc.
Sáng sớm hôm sau, Dạ Nghiên Tịch đi tới sân huấn luyện nội bộ của sở cảnh sát để tập thể dục, đây là thói quen được hình thành từ trong quân đội của cô, cô không hi vọng lãng phí bất kì giây phút nào.
Trong khi cô đang tập xà đơn, luyện lực cánh tay thì cô thấy có một người từ phía xa chạy tới, người đó chạy rất nhanh, tiếng bước chân vừa vang lên thì một người đàn ông mặc áo đen đã đến trước mặt cô. Người đàn ông này không phải là Phong Dạ Minh thì là ai? Anh trông thấy Dạ Nghiên Tịch, trong mắt khẽ lộ ra ý cười: “Chào buổi sáng!”
Phong Dạ Minh lập tức đi tới bên cạnh, đu vào một thanh xà bên cạnh Dạ Nghiên Tịch, nhanh chóng luyện tập.
Nhìn thấy cánh tay cơ bắp khỏe mạnh của anh, Dạ Nghiên Tịch âm thầm tán thưởng. Cô biết, nếu như không có sự huấn luyện gian khổ thì người bình thường không thể nào luyện được thành dạng này...
Cho nên, nhìn người đàn ông trước mặt này ngày ngày bày ra dáng vẻ lười biếng, trên thực tế lại gánh vác trách nhiệm trong bóng tối, người bên ngoài không ai hay biết.
“Có cần đấu một trận không? Tôi cảm thấy cô cần một đối thủ mạnh hơn giúp cô tiến bộ.” Phong Dạ Minh nói với cô.
Dạ Nghiên Tịch nhảy xuống, nhìn Phong Dạ Minh, híp mắt lại: “Được! Hai bên không được phép nương tay, chỉ cần không tổn thương đến những bộ phận quan trọng thì đều được!”
Phong Dạ Minh nhíu mày: “Được! Nếu như tôi không cẩn thận mạo phạm cô thì cô cũng không được mắng tôi là lưu manh, dù sao khi cô cùng người khác liều mạng cũng không quản được nhiều như thế.”
Dạ Nghiên Tịch nghĩ chuyện này thật sự không đáng tính toán, vì vậy cô gật đầu: “Được rồi! Anh cứ việc ra chiêu đi!”
Phong Dạ Minh cũng muốn thử thực lực chân chính của cô một lần, như vậy mới có thể biết được cô có thể chịu được bao nhiêu nguy hiểm so với Hắc Xà.
Dạ Nghiên Tịch cũng cần người đàn ông này giúp đỡ cô tiến bộ, mỗi ngày cô rèn luyện như vậy chỉ có thể lấy được nền tảng cơ sở mà thôi, chỉ có đứng trước người mạnh hơn mình, cô mới có thể biết nhược điểm của chính mình là gì, tự hiểu được thiếu sót của bản thân, tích cực rèn luyện hơn.
Hai người cũng không cần chọn địa điểm, lập tức bắt đầu ngay chỗ này. Dạ Nghiên Tịch đang suy nghĩ xem ai ra tay trước thì cô đột nhiên cảm giác được một khí tức nguy hiểm xông thẳng đến trước mặt cô, cô lập tức giơ tay nên ngăn lại. Hừ, người đàn ông này đúng là không khách khí chút nào.
Phong Dạ Minh không muốn che giấu thực lực của mình, mỗi động tác của anh đều lưu loát nhanh nhẹn, dường như người phụ nữ trước mặt không phải là Dạ Nghiên Tịch mà chính là kẻ tử thù của anh.
Dưới chiêu thức hung ác của Phong Dạ Minh, Dạ Nghiên Tịch cũng không khách khí nữa, cô coi như người đàn ông đối diện không phải Phong Dạ Minh mà chính là tội phạm đang muốn tính mạng cô.
Bên cạnh bọn họ cũng có mấy cảnh sát tới luyện tập buổi sáng, giờ phút này, bọn họ cũng chỉ có thể trợn mắt há mồm đứng một bên, thưởng thức trận chiến đấu mà người khác không có diễm phúc được nhìn thấy này. Trận chiến này khiến cho bọn họ cảm thất nhiệt huyết sôi trào, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, đặc biệt là đám người Tích Hoa, thỉnh thoảng còn thay Dạ Nghiên Tịch toát mồ hôi lạnh...
Nhưng mỗi lần bọn họ cho rằng Dạ Nghiên Tịch sẽ bị đánh trúng hoặc bị ngã ra đất thì cô đều nhanh chóng né thoát.
Trong cuộc tỷ thí này, Dạ Nghiên Tịch chủ yếu giữ ở thế phòng thủ, ít khi tấn công, bởi vì người đàn ông trước mặt cô có lực phòng thủ rất mạnh, chỉ khi nào anh lộ ra sơ hở thì cô mới có thể tấn công, nhưng lại nhanh chóng bị người đàn ông này phá giải.
Khi Dạ Nghiên Tịch xoay người một cái thì cổ của cô đã bị người đàn ông đối diện ghìm chặt lại, cánh tay của anh tạo thành động tác khóa cổ, không chút lưu tình xiết mạnh lại. Dạ Nghiên Tịch lập tức cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng đỏ lên. Dưới tình huống như vậy, nếu thực sự đụng phải đám người Hắc Xà thì Dạ Nghiên Tịch nhất định phải tìm thời cơ để phản kích...
Phong Dạ Minh cũng có chút đau lòng, nhưng cánh tay anh không hề ngừng lại, anh muốn Dạ Nghiên Tịch phản kích lại, vì vậy anh hạ quyết tâm, ra tay càng mạnh hơn, không có ý định buông tha Dạ Nghiên Tịch. Thân thể Dạ Nghiên Tịch rất dẻo dai, cô dùng một chân thăm dò phía dưới, dùng tay ôm chặt cổ Phong Dạ Minh, cả người uốn thành hình nửa cánh cung, mũi chân của cô mạnh mẽ đạp vào gáy Phong Dạ Minh.
Phong Dạ Minh cảm thấy gáy mình đau nhức dữ dội, nhưng trong lòng của anh lại vô cùng vui vẻ, bởi vì dưới tình huống như vậy mà Dạ Nghiên Tịch lại có năng lực tự cứu bản thân...
Theo bản năng, Phong Dạ Minh buông lỏng tay ra, Dạ Nghiên Tịch bởi vì bị Phong Dạ Minh xiết cổ nên đầu tóc rối bời, hơi thở gấp gáp, đôi mắt cũng trở nên hung ác, nhìn chằm chằm Phong Dạ Minh. Xem ra, trận chiến này còn chưa kết thúc được!
Phong Dạ Minh cũng không nương tay, anh lập tức thừa dịp cô còn chưa khôi phục, hung ác đánh tới, Dạ Nghiên Tịch né người tránh thoát.
Nhân viên cảnh sát đứng ở một bên đều cảm thấy hãi hùng, hai người kia có thâm thù đại hận gì sao? Sao bọn họ lại ra tay với nhau tàn nhẫn không chút lưu tình như vậy chứ? Rốt cuộc Phong Dạ Minh có biết thương hoa tiếc ngọc không? Mỹ nhân như hoa như ngọc mà anh cũng nỡ ra tay hung ác như thế...
Bọn họ đều nghĩ sai rồi, Phong Dạ Minh đối với Dạ Nghiên Tịch không phải hung ác, không phải tàn nhẫn mà chính là yêu, là bảo vệ. Càng thích Dạ Nghiên Tịch thì Phong Dạ Minh càng hi vọng cô trở nên mạnh mẽ.
Bởi vì anh biết, người lựa chọn con đường này đều không có cơ hội hối hận, chỉ có không ngừng rèn luyện bản thân mình thì mới có thể hoàn thành xuất sắc bất kì nhiệm vụ nào, đồng thời giữ được tính mạng.
Trong mấy lần Dạ Nghiên Tịch tránh thoát, cô đã tìm được một sơ hở để phản kích. Khi tay Phong Dạ Minh chế trụ ở cổ tay cô thì Dạ Nghiên Tịch lại xông tới, sau đó đánh thẳng vào mặt Phong Dạ Minh.
Lâu lắm rồi Phong Dạ Minh mới bị người khác đánh trúng một quyền, mà hơn nữa còn đánh vào mặt...
Đám khán giả đứng xem bên cạnh cũng cảm giác mặt mình đau nhói, giống như bị ai đấm vào, bởi vì một quyền đó thật sự rất hung ác...
Một quyền này của Dạ Nghiên Tịch cũng đã kết thúc trận quyết đấu lần này. Khóe miệng Phong Dạ Minh chảy máu, chứng tỏ lực đạo của quyền vừa rồi rất mạnh.
Tuy bị thương nhưng khóe miệng anh vẫn không nhịn được mà nhếch lên một nụ cười: “Không tệ, đủ hung ác!”
Câu nói này không biết là khen Dạ Nghiên Tịch đánh rất hay, hay là nói cô ra tay với anh quá hung ác.
Sắc mặt Dạ Nghiên Tịch lại không có chút vui vẻ nào, cô cũng không muốn nghe lời khen này, ánh mắt cô lạnh lùng, nhìn thẳng Phong Dạ Minh: “Nếu như đối thủ của anh là phụ nữ thì có phải khi anh sẽ thất thần khi nhìn ngực cô ta không?”
Vừa rồi, đáng lẽ Phong Dạ Minh không bị thương, nhưng bởi vì khi đó anh lại do dự ngay trước mặt cô, thất thần vài giây.
Sắc mặt Phong Dạ Minh có chút bất đắc dĩ, anh cười khổ nhìn cô: “Người phụ nữ duy nhất có thể khiến cho tôi thất thần trên thế giới này chỉ có một mình cô mà thôi...”
“Vậy nhỡ sau này kẻ thù của anh là một người phụ nữ gợi cảm, nóng bỏng hơn tôi thì sao? Cô ta muốn mạng của anh, anh lại mải nhìn ngực cô ta...” Dạ Nghiên Tịch rất tức giận, cô cũng không hiểu vì sao cô lại tức giận chuyện này.
Phong Dạ Minh biết chính mình sai rồi, cho nên khi bị cô chỉ trích, anh cũng không biết nên phản bác lại như nào, chỉ đành chậm rãi lau lau máu ở khóe miệng.
“Cô nói đúng, tôi không nên thất thần!”
Dạ Nghiên Tịch híp mắt lại, cô đột nhiên đi thẳng đến chỗ Phong Dạ Minh. Đám nhân viên cảnh sát đứng ở một bên nghe xong cuộc đối thoại của bọn họ cũng cảm thấy kinh ngạc.
Vừa rồi hai người này còn giống như đối thủ một mất một còn, muốn tính mạng của đối phương, hiện giờ sao nghe bọn họ nói chuyện lại giống như hai người yêu nhau đang cãi nhau vậy?
Đúng lúc này, bọn họ nhìn thấy một hình ảnh khiến cho bọn họ phải đỏ mặt.
Dạ Nghiên Tịch cầm tay Phong Dạ Minh, đặt tay anh lên ngực cô.
Không chỉ đám nhân viên cảnh sát kia, mà ngay cả bản thân Phong Dạ Minh cũng rất kinh ngạc. Đôi mắt sắc bén thường ngày của anh giờ phút này lại hiện lên tia kinh hãi, giống như đôi mắt của một đứa trẻ, nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt.
Người phụ nữ này đang làm gì vậy? Bên cạnh vẫn còn có người khác đang nhìn mà, cô muốn đùa giỡn anh sao?
Dạ Nghiên Tịch không xấu hổ sao? Không đỏ mặt sao? Đương nhiên là có, nhưng cô muốn để người đàn ông này hiểu rằng về sau cho dù anh đánh vào chỗ đó của cô, cũng không cần do dự hay e ngại gì cả.
Bởi vì cô không muốn sau này anh phải chết trong tay của một người phụ nữ xinh đẹp khác.
Chỉ cho Phong Dạ Minh cảm thụ năm giây, Dạ Nghiên Tịch đã gỡ tay anh ra: “Nhớ cho rõ, mạng của anh quan trọng hơn!”
Nói xong, cô quay người rời đi.
Khi nhìn thấy xung quanh nơi này có một đám người đang đứng thì mặt của cô bỗng đỏ ửng lên, vội vã rời đi.
Phong Dạ Minh ho nhẹ một cái, sau đó cũng xoay người rời đi. Anh không để ý rằng ánh mắt các cảnh sát nam dành cho anh đều là ánh mắt hâm mộ!
Phong Dạ Minh trở lại trong văn phòng, Dạ Nghiên Tịch vẫn chưa trở về khiến Phong Dạ Minh hơi kinh ngạc, không biết cô lại đi đâu rồi?