“Gặp nguy hiểm tìm cảnh sát là đúng, nhưng không phải các cô không biết gọi 113 chứ?”
“Anh đẹp trai, anh có bạn gái chưa?” Một cô gái dáng vẻ xinh đẹp lên tiếng hỏi, chớp chớp mắt, rõ ràng đang nghĩ đến việc làm quen với Phong Dạ Minh.
Phong Dạ Minh nhếch môi cười, sau đó đưa tay chỉ về phía Dạ Nghiên Tịch đang đứng cạnh lối đi bộ: “Nhìn thấy không, đó chính là bạn gái tôi.”
Ánh mắt ba cô gái lập tức trở nên ảm đạm, thì ra anh cảnh sát đẹp trai như vậy đã có bạn gái rồi, hơn nữa còn là một nữ cảnh sát vô cùng xinh đẹp!
Đúng lúc Dạ Nghiên Tịch nhìn qua hướng này, dưới ánh đèn đường, vẻ xinh đẹp của cô khiến cho ba cô gái kia tâm phục khẩu phục...
Nữ cảnh sát xinh đẹp này đúng là rất xứng đôi với anh cảnh sát đẹp trai kia.
Phong Dạ Minh thấy ba cô gái rời đi, anh chắp tay sau lưng, đi đến trước mặt Dạ Nghiên Tịch, Dạ Nghiên Tịch đứng từ xa, không nghe rõ bọn họ nói chuyện gì.
Chỉ là cô thấy người đàn ông này còn có thời gian trêu chọc phụ nữ nên cảm thấy rất bất mãn.
“Đang trong thời gian làm việc, mời anh nghiêm túc một chút, đừng phóng thích mị lực để câu dẫn người khác.” Dạ Nghiên Tịch lườm anh.
Phong Dạ Minh cười rộ lên: “Nói như vậy thì cô cũng thừa nhận tôi có mị lực hả?”
Dạ Nghiên Tịch không muốn để ý đến anh, cô thấy có hai bé trai đeo cặp sách, cô lập tức tiến lên hộ tống hai bọn họ sang bên đường đối diện, sau đó một mình trở về.
Ánh mắt của cô nhìn xuyên qua ánh đèn đường, thấy Phong Dạ Minh đứng ở chỗ cô vừa đứng, dáng người thẳng tắp, ánh mắt thâm thúy khiến cho trái tim cô không khỏi đập nhanh hơn vài nhịp.
Cô cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông này, đặc biệt là trong tình huống như bây giờ, cô cảm thấy nội tâm mình có chút yếu ớt.
Khi Dạ Nghiên Tịch quay lại, cô lại gặp được một ông lão, bước đi của ông lão này rất chậm, chống gậy bước từng bước một, e rằng qua hai lần đèn xanh đèn đỏ thì ông vẫn không qua được đường mất.
Dạ Nghiên Tịch đang định tiến lên dìu ông lão thì Phong Dạ Minh đã trầm giọng nói: “Để tôi.”
Dạ Nghiên Tịch cảm thấy trong lòng có chút ấm áp, cảm giác được dường như Phong Dạ Minh đang cố bảo vệ che chở cho cô. Quả nhiên, khi ông lão còn đang đi trên vạch đi bộ thì đèn xanh lập tức sáng lên, Dạ Nghiên Tịch trông thấy một chiếc xe con màu đen xông tới, trái tim của cô lập tức bị treo ngược lên...
Lúc này, Phong Dạ Minh giơ tay báo hiệu cho chiếc xe kia dừng lại, khi chiếc xe còn cách hắn nửa mét thì xe mới dừng hẳn.
Trái tim Dạ Nghiên Tịch vẫn vô cùng căng thẳng, cô nhìn chăm chú Phong Dạ Minh và ông lão kia.
Khi Phong Dạ Minh trở lại lần nữa, anh thấy ánh mắt Dạ Nghiên Tịch đang chăm chú nhìn anh, anh biết một màn vừa rồi nhất định đã dọa cô sợ hãi.
Rất nhanh đã tới mười giờ rưỡi, người đi đường càng lúc càng ít, Dạ Nghiên Tịch trở vào trạm gác nghỉ ngơi một lát, uống một hớp nước.
Đêm nay mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi, bởi vì thời gian đổi ca của bọn họ là năm giờ sáng ngày hôm sau.
Đến gần rạng sáng, dường như không còn có người đi đường nữa, chỉ có xe cộ đi về muộn chạy qua mà thôi. Dạ Nghiên Tịch duy trì tỉnh táo, Phong Dạ Minh ngồi đối diện cô, ánh mắt nhìn cô chăm chú.
Dạ Nghiên Tịch cầm một quyển sách lên đọc để giết thời gian.
“Mệt không? Tôi trực cho, cô nghỉ ngơi một lát đi.” Phong Dạ Minh nói.
“Không mệt.” Tinh thần của Dạ Nghiên Tịch cũng coi như không tệ.
Trời đã hơi mờ mờ sáng, đúng lúc này, bọn họ nghe thấy trên đường có tiếng xe phanh gấp.
Hai người lập tức chạy ra, nhìn thấy một chiếc xe đua màu đỏ đang đỗ ở ven đường, ngay cạnh trạm gác, sau đó là một thân hình gợi cảm bước từ trên ghế lái xuống.
Cô ta nhìn thấy bọn họ đi từ trạm gác ra, lập tức đưa tay che trán, bước đi hơi lảo đảo: “Hai đồng chí cảnh sát, tôi có thể ở chỗ này chờ tỉnh rượu không? Tôi uống say rồi, không tiện lái xe.”
Có lẽ người phụ nữ này làm việc ở hộp đêm, cho nên trang điểm rất đậm, mặc lễ phục dạ hội trễ ngực, dáng vẻ cũng rất xinh đẹp, toàn thân toát ra mùi vị phong trần...
“Cô à, tình huống như này cô có thể tìm người chở về mà?” Dạ Nghiên Tịch nhắc nhở.
“Tôi biết, nhưng tôi không yên tâm, đã trễ như vậy rồi, tôi còn là phụ nữ nữa, nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?” Cô ta đánh giá một lúc, ánh mắt rơi vào trên người Phong Dạ Minh, trong mắt lập tức lóe lên ánh sáng.
Người đàn ông này rất đẹp trai!
Đây là ý nghĩ trong lòng của cô ta, một thân cảnh phục, bộ dạng quang minh chính đại, lại có khí tức gợi cảm, đêm nay cô ta đã nhìn thấy quá nhiều đàn ông, muôn hình muôn vẻ, nhưng người đàn ông này chính là người đẹp mắt nhất.
Bình thường cô ta thường thích cặp với mấy người đàn ông có tiền, nhưng đó chỉ là vì tiền mà thôi, giờ phút này, cô ta vừa liếc một cái đã thích vị cảnh sát đẹp trai này rồi.
Dạ Nghiên Tịch nhìn người phụ nữ này, thấy cô ta nhìn chằm chằm Phong Dạ Minh không chớp mắt, cô không khỏi đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô ta: “Cô à, nơi này không phải chỗ để tỉnh rượu, tôi có thể đưa cô về sở cảnh sát.”
Người phụ nữ này không thèm nhìn Dạ Nghiên Tịch, cô ta ngây người nhìn Phong Dạ Minh: “Đồng chí cảnh sát này, anh có thể đưa tôi về nhà không? Nhà tôi ở ngay gần đây thôi...”
Trong mắt cô ta lóe ra tia dụ dỗ, rõ ràng còn có ẩn ý khác.
Dạ Nghiên Tịch nhíu mày, cô không thích người phụ nữ như thế, cô quay đầu nhìn về phía Phong Dạ Minh từ nãy đến giờ vẫn không nói gì: “Anh muốn đưa cô ấy trở về không?”
Phong Dạ Minh nhìn người phụ nữ trước mặt, nếu như cô ta muốn ở đây tỉnh rượu thì coi như gián đoạn thời gian anh ở cùng với Dạ Nghiên Tịch, anh không thích.
Nếu như nhà người phụ nữ này ở gần đây thì anh có thể đưa cô ta trở về rồi quay lại.
“Nhà cô ở gần đây sao? Chỗ nào?” Phong Dạ Minh hỏi.
Người phụ nữ chỉ về một tiểu khu cao cấp lấp lánh ánh đèn: “Chỗ đó, cách đây không xa, rất nhanh đã đến rồi, làm phiền đồng chí cảnh sát đưa tôi về.”
Giọng của người phụ nữ này có vài phần nũng nịu.
“Được, tôi đưa cô về.” Phong Dạ Minh đáp ứng.
“Thật sao? Tốt quá! Cảm ơn anh!” Người phụ nữ này tỏ ra rất ngạc nhiên thích thú, giống như trẻ con được cho kẹo vậy.
Ánh mắt Dạ Nghiên Tịch hơi tối lại, người đàn ông này thật sự muốn đưa cô ta về sao? Bởi vì dung mạo người phụ nữ này xinh đẹp hay bởi vì giọng điệu nũng nịu cầu xin của cô ta khiến cho anh động lòng?
Lúc này, rõ ràng là Dạ Nghiên Tịch đang ghen tuông, nhưng bản thân cô lại không hề nhận ra.
Khi Phong Dạ Minh nhìn qua, ánh mắt Dạ Nghiên Tịch lại trở nên lạnh lùng bình tĩnh như thường.
“Tôi đưa cô gái này về nhà, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.” Phong Dạ Minh nói xong, quay đầu nói với người phụ nữ kia: “Mau lên xe.”
Người phụ nữ kia mỉm cười xoay người, sau đó còn đắc ý nhìn thoáng qua Dạ Nghiên Tịch. Bởi vì cùng là phụ nữ cho nên cô ta có thể cảm giác được sự thành tựu khi chinh phục được người cảnh sát đẹp trai tuấn tú này.
Phong Dạ Minh ngồi vào ghế lái trên chiếc xe đua, người phụ nữ kia ngồi ghế phụ, người phụ nữ kia còn hạ cửa kính xuống khiến Dạ Nghiên Tịch nhìn thấy rõ ràng hình bóng của hai người bọn họ khi ngồi trong xe.
Ánh mắt của cô lạnh lùng, nhìn chằm chằm bọn họ, sau đó xe đua khởi động, nhanh chóng chạy như bay trên đường, để lại một chiếc bóng màu đỏ mờ. Trong ánh mắt bình tĩnh thường ngày của Dạ Nghiên Tịch đột nhiên nổi lên cảm xúc hỗn loạn.
Trong lòng của cô rất buồn bực, bởi vì người đàn ông kia lại tùy tiện bước lên xe của người phụ nữ khác.
Đây là một chuyện rất mờ ám, đặc biệt là người phụ nữ kia còn rất chủ động mời gọi, chỉ cần Phong Dạ Minh nguyện ý thì e rằng chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Dạ Nghiên Tịch ngồi trong trạm gác, cô đưa tay lấy quyển sách vừa đọc, nhưng khi nhìn vào chữ trong sách cô mới phát hiện ra tuy mắt cô nhìn chữ, nhưng trong đầu lại có cảm xúc hỗn loạn, không yên lòng.
Cô không khỏi nhìn chằm chằm đồng hồ, muốn xem mất bao nhiêu lâu thì người đàn ông kia mới trở về.
Phong Dạ Minh lái xe của người phụ nữ kia vào trong một hầm để xe, khi đèn trong xe sáng lên, người phụ nữ kia giả vở say xỉn, dùng ánh mắt mơ màng nhìn thẳng Phong Dạ Minh: “Anh cảnh sát, anh đẹp trai thật đó! Tôi hơi mệt, anh đưa tôi lên nhà được không?”
Ánh mắt Phong Dạ Minh lạnh lẽo giống như hồ băng, anh nhìn chằm chằm người phụ nữ đang ý loạn tình mê kia: “Tôi đưa cô trở về chỉ đơn thuần là trách nhiệm của cảnh sát bảo vệ công dân mà thôi, không có ý gì khác, cô không cần câu dẫn tôi, tôi không có hứng.”
Nói xong, anh đẩy cửa bước xuống xe, tiểu khu này rất cao cấp, cô ta về tới đây cũng coi như an toàn rồi.
Người phụ nữ này bị ánh mắt lạnh như băng của Phong Dạ Minh dọa cho tỉnh rượu, tuy anh đẹp trai, nhưng cũng rất lạnh lùng nha...
Cô ta thấy Phong Dạ Minh rời đi, trong lòng có chút mất mát, vốn tưởng rằng có thể có một đoạn thời gian tươi đẹp cùng nhau, không ngờ người đàn ông này lại sắt đá như thế.
Phong Dạ Minh đi ra khỏi tiểu khu, từ nơi này đi về trạm gác mất khoảng nửa giờ, anh lấy một chiếc xe đạp công cộng dựng ở bên cạnh, anh lo Dạ Nghiên Tịch ở trạm gác một mình nên vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất để đạp về.