Dạ Nghiên Tịch dẫn theo Phong Dạ Minh cùng ngồi thuyền trở về, trận chiến tối nay may mà không có người chết, chỉ bị thương, dù bị thương nặng hay bị thương nhẹ đều không có tử vong.
Đây cũng coi là một việc rất đáng mừng.
Mấy người bị trọng thương lúc này đang nằm trên sofa, băng bó đơn giản, đợi về tới nội thành sẽ đưa vào bệnh viện điều trị.
Hai cấp dưới của Mạc Hạo cũng bị thương, anh đang chăm sóc cho họ.
Trong du thuyền trở về, có một phòng VIP, lúc này Dạ Nghiên Tịch đang chăm sóc cho anh chàng bị thương ở bụng này, Phong Dạ Minh cuối cùng đã ngủ thiếp đi, anh gối đầu lên chân Dạ Nghiên Tịch để ngủ, mặt bị thương sưng húp, Dạ Nghiên Tịch biết, bên dưới quần áo anh còn có rất nhiều những vết thương khác nữa.
“Em biết rồi." Dạ Nghiên Tịch gật đầu, cúi mắt quan sát gương mặt chàng trai đang nằm gối đùi mình ngủ, khóe miệng cô khẽ mỉm cười.
Mạc Hạo dường như phát giác ra điều gì đó, ánh mắt anh thấp thoáng nụ cười, xem ra công chúa nhỏ trong quân đội này đã thực sự trưởng thành, bắt đầu có người thương rồi.
Du thuyền nhanh chóng tới được trung tâm thành phố, đội cứu thương đã chuẩn bị sẵn sàng đợi lệnh, khi du thuyền dừng lại liền lập tức đưa người bị thương lên xe cứu thương, được nhường đường đi thẳng về hướng bệnh viện. Phong Dạ Minh đã tỉnh, anh nằm trên xe đẩy, Dạ Nghiên Tịch chăm sóc bên cạnh.
Hai y tá đang kiểm tra cho anh, khi cắt áo của anh ra, dáng người lộ ra khiến hai y tá lập tức đỏ mặt.
Dạ Nghiên Tịch cũng đưa mắt liếc nhìn, thấy trên làn da bánh mật của anh đã có rất nhiều chỗ tím bầm sưng tấy, cô không khỏi lại cảm thấy đau lòng.
Đối mặt với kẻ liều mạng như gã đàn ông có vết sẹo đó, chắc chắn phải dốc toàn bộ sức lực.
Tay trái của Phong Dạ Minh giơ về phía Dạ Nghiên Tịch, anh không với tới tay cô, ánh mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn cô ánh lên vẻ mong đợi, hy vọng cô sẽ cầm lấy tay mình.
Dạ Nghiên Tịch do dự một lát liền đưa tay ra, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.
Mặt Dạ Nghiên Tịch lại nóng bừng, cuối cùng cô cũng đã hiểu thế nào là cảm giác rung động.
Cô từ nhỏ lớn lên trong quân đội, cả ngày chỉ gặp gỡ cánh đàn ông, bắt tay, ôm nhau, luyện quyền, có tiếp xúc da thịt với rất nhiều người nhưng chỉ có tiếp xúc với anh mới truyền thẳng tới trái tim cô, khiến nhịp tim cô tăng nhanh, hình thành cảm giác bối rối của con gái.
Khi vào tới bệnh viện, Phong Dạ Minh liền được đưa đi kiểm tra xét nghiệm, Dạ Nghiên Tịch ngồi trong phòng bệnh của anh đợi anh trở về, gần một giờ đồng hồ sau Phong Dạ Minh mới được đưa trở về, vết thương nặng trên bụng đã được băng bó, những chỗ bầm tím cũng được bôi thuốc giảm giảm sưng tấy, thậm chí mặt anh cũng đã được rửa, sạch sẽ gọn gàng, trên trán có dán hai miếng gạc.
Tất cả những thứ đó đều không ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai của anh.
Dạ Nghiên Tịch cầm lấy báo cáo kiểm tra mà bác sĩ đưa cho, cô đọc rất cẩn thận, ngoài vết thương vùng bụng nghiêm trọng nhất ra, cánh tay anh cũng có một vết thương dài chừng 8cm, khớp tay và đầu gối bị trầy xước, còn có cả các vết thương thông thường khác.
Dạ Nghiên Tịch xem xong báo cáo của anh cũng cảm thấy nhẹ lòng, bác sĩ và y tá rời đi.
Cánh tay của anh vẫn đang tiếp nước, nằm trên giường, ánh mắt nhìn cô vẻ ngu ngơ.
"Anh cười gì vậy?" Dạ Nghiên Tịch nheo mắt hỏi.
"Em là bạn gái của anh rồi, anh rất vui!" Trong mắt Phong Dạ Minh lại lộ ra một chút vẻ lưu manh.
Dạ Nghiên Tịch ngồi xuống, liếc nhìn anh đả kích: "Việc này chỉ là khởi đầu thôi, không có nghĩa là em đã đồng ý thực sự, em chỉ đồng ý thử hẹn hò với anh, nếu như anh đạt tới tiêu chuẩn bạn trai lý tưởng của em thì em mới đồng ý giới thiệu anh với người nhà."
Phong Dạ Minh nghe xong cũng không tức giận, tự tin bật cười: "Anh tin rằng mình sẽ là một người bạn trai hoàn hảo."
"Vậy sao? Tự tin quá sẽ là tự đại, em nói thật nhé, em không thích đàn ông tự đại."
"Ờ! Anh cũng không muốn quá phô trương, nhưng thực lực không cho phép." Phong Dạ Minh mỉm cười rất gợi đòn.
Dạ Nghiên Tịch bị anh làm cho bật cười, trừng mắt nhìn anh: "Tốt nhất anh hãy bớt phô trương đi."
"Được thôi, anh sẽ cố gắng!" Phong Dạ Minh nói xong liền đưa tay ra nắm chặt lấy tay cô.
Dạ Nghiên Tịch không từ chối, ánh mắt nhìn anh: "Vết thương có đau không?"
"Chút đau đớn này có là gì chứ, đối với anh giống như cơm bữa vậy." Vẻ mặt Phong Dạ Minh tỉnh bơ như thường.
Ánh mắt Dạ Nghiên Tịch nhìn anh ánh lên vẻ xót ruột thương anh, bỗng nhiên cô nghe thấy mấy tiếng bước chân đi qua cửa sổ, cô ngẩng đầu lên, nhìn qua cửa kính thấy bóng người đang tới, cô lập tức rút tay mình ra.
Phong Dạ Minh cũng nghe thấy tiếng động, có điều anh cảm thấy khá bực bội, bất luận người tới là ai, cô rút tay mình ra làm gì chứ?
Cửa mở ra, một ông lão mặc áo khoác bước vào dưới sự hộ tống của hai người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, rất có khí chất quân nhân.
Ông Phong lập tức nở nụ cười nhân từ, nhận ngay ra cô: "Là tiểu thư nhà họ Dạ đấy à! Lâu lắm không gặp, cám ơn cháu chăm sóc cháu nội của ông."
Phong Dạ Minh cắn môi, anh cũng đã không gặp ông mình nhiều năm, quan hệ ông cháu không được thân mật, hòa hợp cho lắm, nguyên nhân chủ yếu là từ sau khi cha mẹ anh qua đời, quan hệ của anh và người nhà trở nên vô cùng căng thẳng.
Cha mẹ anh qua đời chính là do kẻ thù của ông anh gây ra, trước đây anh rất hận ông mình nhưng sau khi trưởng thành anh cũng gia nhập bộ đội đặc chủng, trải qua nhiều chuyện, mối hận của anh đối với ông mình cũng tiêu tan, chỉ có điều nhiều năm xa cách khiến anh không biết nên ứng phó thế nào với quan hệ ruột thịt này.
"Mọi người nói chuyện, cháu ra ngoài một lát." Dạ Nghiên Tịch nói xong liền liếc nhìn chàng trai sau lưng sau đó bước ra ngoài cửa.
Phong Dạ Minh cũng gắng gượng gọi ông lão đang ngồi xuống một tiếng: "Ông!"
"Khổ cho con rồi, Dạ Minh."
"Đây là việc con nên làm."
"Mấy ngày nữa hãy về nhà đi! Về nhà nghỉ ngơi." Ông Phong lên tiếng nói với anh, ánh mắt mong đợi.
Phong Dạ Minh nhìn thẳng vào ông mình, chừng sáu năm không gặp, gương mặt ông lập tức trở nên già nua trước mắt anh, anh liền mềm lòng, gật đầu: "Vâng."
Dạ Nghiên Tịch cầm bình nước ngồi uống ở hành lang, đúng lúc này cô nhìn thấy một cô gái mặc váy dài bước tới, cô gái ấy rất xinh đẹp, trang điểm rất tinh tế, là một mỹ nhân hiếm có thời nay, cô ấy xách túi xách, ánh mắt nhìn quanh tìm phòng bệnh, giống như đang tìm người.
Cô ấy nhìn thấy Dạ Nghiên Tịch liền lễ độ hỏi một câu: "Chào cô, cho hỏi phòng bệnh số 12 ở đâu vậy?"
Dạ Nghiên Tịch lúc này ngồi cách khá xa phòng bệnh của Phong Dạ Minh, nghe cô ấy muốn hỏi phòng bệnh số 12, đây chẳng phải là phòng bệnh của Phong Dạ Minh sao?
Cô có chút ngạc nhiên nhìn cô gái này: "Cô là người nhà của bệnh nhân sao?"
"Tôi là bạn của anh ấy." Cô gái mỉm cười.
Dạ Nghiên Tịch chỉ về một hướng: "Đi theo hành lang này, phòng bệnh thứ ba, có điều bây giờ trong phòng đang có người nhà."
"Vâng! Cám ơn!" Cô gái gật đầu, vẫn bước đi về phía phòng bệnh.
Dạ Nghiên Tịch nhíu mày, Phong Dạ Minh có bạn trẻ và xinh đẹp như vậy sao? Lẽ nào là cô gái nào đó còn dây dưa do bình thường đời sống cá nhân của anh ấy quá hỗn loạn.
Nghĩ tới đây bình nước trong tay Dạ Nghiên Tịch bị cô bóp chặt phát ra âm thanh răng rắc.
Nếu như anh thực sự đã có người khác ở bên ngoài mà còn dám để cô làm bạn gái anh, vậy thì anh đúng là khốn nạn.
Trong phòng Phong Dạ Minh, ông Phong và anh nói về những chuyện xảy ra gần đây, Phong Dạ Minh chỉ lắng nghe, trước đây ông quyền cao chức trọng, trong kí ức của anh, ông là một người vô cùng nghiêm túc, không hề dễ dãi.
Có điều, ông đã hơn tám mươi tuổi, đã có tật nói nhiều, vì thế Phong Dạ Minh Nhìn ông cảm thấy mủi lòng, cho dù nghe ông nói những việc thường ngày gần đây anh cũng cảm thấy không tới nỗi nào.
"Ôi, bây giờ ông mong con về lấy vợ sinh con, nối dõi tông đường cho nhà họ Phong chúng ta." Trong lời nói của ông không giấu vẻ mong đợi.
"Ông, đây là lý do mà ông nhất định bắt con về sao? Sinh một đứa chắt nội cho ông? Nếu như vậy thì cho dù con không về bên cạnh ông cũng có thể tìm người mang thai hộ." Phong Dạ Minh nói, đối với việc lần này anh bị giáng cấp về nước, anh vẫn bực bội một thời gian.
"Con nói linh tinh gì vậy, sao có thể đùa như thế được chứ?" Ông Phong tức giận râu dựng ngược, xem ra vứt đứa cháu này vào bộ đội đặc chủng nó cũng không học được cách nói chuyện đàng hoàng.
Ngoài cửa sổ, cô gái dáng người cao ráo đứng ở đó, ánh mắt nhìn chàng trai nằm trên giường qua cửa sổ, miệng nở một nụ cười vô cùng vui mừng.
Cô khẽ lẩm bẩm: "Cuối cùng anh đã về, em đã đợi được anh."
Phong Dạ Minh rất nhạy bén, ánh mắt lập tức nhìn qua cửa sổ, ngoài cửa có người.