Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1443



Lúc này cô nghe thấy tiếng quẹt thẻ mở cửa phòng, ngay sau đó cửa phòng của cô bị mở tung ra.

Gã đàn ông râu ria xồm xoàm cầm đầu đẩy cửa bước vào, khi hắn nhìn thấy cô gái đang khoanh tay trước ngực, đứng trước đầu giường lạnh lùng bình tĩnh nhìn bọn chúng, bọn chúng đều không khỏi ngạc nhiên.

Cô gái xinh đẹp trước mặt sao lại không hề sợ hãi? Lẽ nào cô ta không biết bọn chúng muốn làm gì sao?

"Các người muốn làm gì?" Dạ Nghiên Tịch nói tiếng Anh rất lưu loát, trôi chảy, hoàn toàn không có giọng địa phương.

Ba gã đàn ông đưa mắt nhìn nhau, gã cầm đầu lập tức bước tới định ôm chầm lấy cô: "Cô bé, em xinh đẹp quá, chơi với bọn anh một lát."

Khi gã dang tay, Dạ Nghiên Tịch liền giơ chân, đạp mạnh lên ngực gã, thân hình béo phì của gã loạng choạng lùi lại phía sau, đụng vào hai gã đằng sau lảo đảo.

Lập tức cả ba gã đều biết rằng cô gái tóc đen trước mặt không dễ đối phó, nhưng cô càng dữ dằn, càng khiến chúng muốn chinh phục.

"... Giữ chặt cô ta cho tao." Gã đàn ông bị đá liền vẫy tay nói với hai tên đồng bọn.

Dạ Nghiên Tịch liền rút một con dao găm trên eo ra, ném lên cầm trong tay: "Bọn mày thực sự muốn chơi với tao?"

Lập tức cả ba gã sợ hãi lùi lại phía sau, ánh mắt thoáng vẻ khiếp đảm.

Dạ Nghiên Tịch không muốn đánh nhau, cô chỉ muốn đuổi ba kẻ ngứa mắt này đi.

Ba gã đàn ông không cam tâm từ bỏ mồi ngon như vậy, kẻ cầm đầu nháy mắt ra hiệu cho hai tên còn lại, gã cười tít mắt tiến lại gần nói: "Cô gái, cất dao đi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng có được không?"

Dao trong tay Dạ Nghiên Tịch đâm mạnh một nhát, lưỡi dao cách mắt của gã ta chỉ chừng hai centimet, khiến gã khiếp sợ ngồi sụp xuống đất, sợ hãi mặt tái mét.

"Cút ra ngoài." Dạ Nghiên Tịch quát lên một tiếng, lúc này cô có khí trường mạnh mẽ khiến người khác không dám đắc tội.

Ba gã đàn ông lập tức kéo cửa, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Khi ba gã đàn ông lau mồ hôi xuống lầu, ông chủ ngạc nhiên nhìn bọn chúng: "Sao vậy, sao xuống sớm vậy?"

"Cô gái đó không thể đắc tội."

Nói xong ba gã liền vội vã bỏ đi.

Ngoài trời mưa như trút nước, ngăn cản ánh sáng lại bên ngoài cửa nhưng Dạ Nghiên Tịch vẫn không nỡ ngủ, cô chống cằm nhìn những con tàu đang cập bến, cô mường tượng ra cảnh mình gặp được anh.

Tối nay bình an vô sự.

Sáng sớm ngày hôm sau, Dạ Nghiên Tịch mang theo những đồ dùng quan trọng ra ngoài, cô ngồi trong một tiệm cà phê đơn sơ uống ly cà phê có vị đắng, nhưng trong lòng cô thì vô cùng ngọt ngào.

Cô không ngừng nhìn đồng hồ, hi vọng thời gian có thể nhanh chóng trôi qua, lúc ba giờ, cô đứng dậy, bước tới bến cảng, cầm ống nhòm, nhìn những con tàu đang tiến lại gần từ bốn phương tám hướng trên mặt biển.

Năm rưỡi, trời tối dần, trên người cô mặc một chiếc áo mưa, đứng yên đó như một pho tượng, ánh mắt mong đợi nhìn ra mặt biển bao la.

Dạ Nghiên Tịch chưa bao giờ mong mỏi, khao khát gặp anh như vậy, cô nghĩ, gặp được anh cô sẽ ôm lấy anh.

Lúc này ở một chỗ cách bến cảng không xa, một chiếc tàu chạy trong làn mưa rền vang một tiếng giống như tiếng hoan hô chiến thắng khi tới đích đến.

Dạ Nghiên Tịch liền cầm ống nhòm, nhìn thấy tên tàu nổi bật trên thành tàu, cô khẽ thở phào, tàu anh tới rồi.

Lúc này mưa rất lớn, hàng hóa tạm thời chưa thể vận chuyển xuống tàu nhưng công nhân có thể xuống tàu tới gần đó nghỉ ngơi.

Dạ Nghiên Tịch nhìn thân tàu mỗi lúc một gần bến cảng, cầu thang xuống tàu đã được hạ xuống, một nhóm công nhân mặc đồng phục làm việc liền hò reo xuống tàu, ánh mắt Dạ Nghiên Tịch chăm chú nhìn đám người này, cho dù trong mưa nhưng cô vẫn không bỏ qua bóng dáng anh.

Phong Dạ Minh đội một chiếc mũ, khoác áo mưa, Thẩm Kiệt và thuộc hạ của hắn không xuống tàu sớm vậy, vì bọn chúng còn phải khiêng vũ khí xuống tàu, phải đợi thuyền viên đi hết mới có thể thực hiện được.

Phong Dạ Minh xuống tàu trước, anh đi lẫn trong tôm công nhân cuối cùng, bước chân vững vàng, dáng người cao lớn vẫn tràn đầy sức mạnh ở giữa nhóm công nhân đang vô cùng mệt mỏi.

Ngay khi anh bước xuống tau, ánh mắt Dạ Nghiên Tịch đã lấp lánh niềm vui mừng, cô mỉm cười, từng bước từng bước đi về phía anh.

Phong Dạ Minh đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bỗng nhiên anh phát hiện ra có người đang đi về phía mình, anh liền đưa mắt cảnh giác liếc nhìn.

Tuy nhiên vừa nhìn xong, cơ thể anh lập tức cứng đơ.

Anh dừng bước, kinh ngạc nhìn cô gái đứng cách mình hai mét, anh vẫn còn chưa kịp phản ứng gì, lúc này Dạ Nghiên Tịch liền bước tới trước mặt anh, giơ tay ôm lấy cổ anh, ôm thật chặt.

Phong Dạ Minh lập tức ôm siết eo cô, giọng nói kích động run run hỏi: "Sao em lại tới đây?"

"Em nhớ anh nên tới thôi." Dạ Nghiên Tịch thì thầm bên tai anh.

Phong Dạ Minh liền giơ tay giữ chặt tay cô: "Chúng ta rời khỏi đây trước."

Dạ Nghiên Tịch để kệ anh dắt tay mình về phía ít người, hai người nấp dưới hiên chắn mưa, Phong Dạ Minh nhìn quần áo cô ướt sũng, còn cả mái tóc và gương mặt ướt nước mưa của cô, trái tim anh se sắt lại vội giơ tay xoa nhẹ lên gương mặt mát lạnh của cô.

"Ngốc quá, em chạy tới đây làm gì?" Phong Dạ Minh không thể ngờ rằng cô lại chặn đón anh ở đây.

Dạ Nghiên Tịch chớp mắt: "Vết thương của em đã lành rồi, anh không phải lo lắng."

Phong Dạ Minh giơ tay ra, tiếp tục ôm cô vào lòng, dọc đường anh đã suy nghĩ rất nhiều, và anh điều duy nhất anh không ngờ được là cô tìm tới đây.

"Thẩm Kiệt đâu?" Dạ Nghiên Tịch khẽ hỏi.

"A Kiệt vẫn đang ở trên tàu, cậu ta dẫn theo thuộc hạ vận chuyển vũ khí xuống tàu."

"Hai người gặp mặt nhau rồi sao?" Dạ Nghiên Tịch lo lắng nhìn anh.

"Lát nữa tới khách sạn rồi nói với em, bây giờ người em ướt hết rồi, chúng ta vào khách sạn thay đồ trước."

"Vâng!" Dạ Nghiên Tịch gật đầu.

Phong Dạ Minh nhìn căn phòng khách sạn cô ở chỉ có một chiếc giường đơn giản, tới phòng tắm cũng vô cùng sơ sài, anh lại cảm thấy xót ruột.

Vì anh mà đại tiểu thư như cô ngàn dặm xa xôi tới đây chịu khổ.

Dạ Nghiên Tịch tắm gội xong, cô có mang quần áo sạch theo, tóc đã sấy khô liền buông xõa sau lưng, Phong Dạ Minh bước vào phòng tắm, anh không có quần áo để thay, chỉ có thể mặc tạm quần áo ngủ của khách sạn.

Dạ Nghiên Tịch bỗng cảm thấy bối rối, trong căn phòng khách sạn chưa đầy mười mét vuông, anh cao lớn đứng đó, cảm thấy căn phòng càng thêm chật chội.

Dạ Nghiên Tịch nhìn chiếc giường nhỏ không mấy chắc chắn, cho dù hai người ngủ cũng cảm thấy chật.

Dạ Nghiên Tịch đang nghĩ những việc này, khi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm đang nhìn mình chằm chặp.

Dạ Nghiên Tịch chớp mắt, phát giác ra suy nghĩ của anh, cô có phần căng thẳng, có vẻ không biết phải làm sao.

Tuy nhiên anh không cho cô nhiều thời gian suy nghĩ và chuẩn bị, anh ôm lấy mặt cô, hôn liền xuống.

Dạ Nghiên Tịch không có quá nhiều kinh nghiệm trong phương diện này, vì thế cũng khá lóng ngóng, cô giơ tay ôm lấy cổ anh theo bản năng.

Hôn một lát, Phong Dạ Minh liền lụi lại, ánh mắt u tối, kìm chế nhìn cô, vết thương của cô mới lành, cho dù lúc này anh có muốn cũng phải nhịn.

Dạ Nghiên Tịch thẹn thùng nhìn vào ánh mắt anh, cô vẫn dựa vào lòng anh, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh cô sẽ cảm thấy yên tâm.

"Nói cho em những việc anh trải qua trên tàu, việc giữa anh và Thẩm Kiệt." Dạ Nghiên Tịch hỏi.

Lúc này Phong Dạ Minh có một quyết định, anh muốn khuyên cô về nước.

"Nghiên Tịch, em không nên tới đây, ba mẹ em sẽ rất lo lắng, em nên ở lại trong nước."

Dạ Nghiên Tịch không phải là cô gái dễ dỗ dành, câu nói của anh đã chứng thực những lo lắng trong lòng cô.

"Có phải anh có việc gì giấu em không?" Dạ Nghiên Tịch ngẩng đầu chất vấn.

Phong Dạ Minh không dám nhìn thẳng vào mặt cô, anh nhíu mày: "Việc của Thẩm Kiệt, anh sẽ xử lý, em không cần tham gia."

Ánh mắt Dạ Nghiên Tịch ánh lên vẻ kiên định: "Anh ở đâu thì em ở đó, từ giờ trở đi, em không muốn rời xa anh giây phút nào hết."

Phong Dạ Minh sững người vài giây, Dạ Nghiên Tịch đứng dậy, cô đưa tay giữ lấy vai anh, bá đạo nói: "Phong Dạ Minh, em yêu anh mất rồi."

Nói xong liền đẩy anh vào tường, cô ôm lấy cổ anh, chủ động hôn anh.

Ánh mắt Phong Dạ Minh lấp lánh vui mừng, đồng thời cũng bị hành động và lời tỏ tình chủ động của cô gái làm cho sửng sốt vài giây.

Chỉ có điều nếu cô đã chủ động, sao anh lại có thể không nhiệt tình đáp trả chứ.