Đỗ Chí Kiệt bước vào, ánh mắt anh ta lập tức bị Dạ Nghiên Tịch trong đám đông lôi cuối, anh ta không hề che giấu thiện cảm của mình đối với cô, khi Dạ Nghiên Tịch quay lại nhìn, anh ta mỉm cười, gật đầu chào cô.
Dạ Nghiên Tịch chỉ lễ độ nhìn lại sau đó cô thấy phu nhân tổng thống đang đi về phía mình, cô liền bước về phía bà, mỉm cười chào đón.
"Chào phu nhân!"
"Nghiên Tịch, lâu rồi không gặp." Sở Duyệt nhìn thấy cô cháu gái ngoại này liền trở nên dịu dàng và yêu mến, Sở Duyệt nói với cô: "Lại đây, hãy nói với bác về tình hình của mẹ cháu thời gian gần đây! Đã lâu lắm rồi không liên hệ với cô ấy rồi!"
Dạ Nghiên Tịch và Sở Duyệt đi về phía ít người để trò chuyện, Phong Dạ Minh đưa mắt nhìn theo, ánh mắt mỉm cười nhưng anh cũng nhạy bén phát hiện ra vẫn còn một ánh mặt nữa chăm chú nhìn Dạ Nghiên Tịch.
Là Đỗ Chí Kiệt, ánh mắt anh ta mang theo ý định theo đuổi, Phong Dạ Minh khẽ nheo mắt, Đỗ Chí Kiệt hình như cũng biết anh phát hiện ra, anh ta nhướng mày mỉm cười với anh rất tự nhiên, ánh mắt có ý cạnh tranh.
Dạ Nghiên Tịch lúc này đang đứng bên cạnh đệ nhất phu nhân, sự cao quý và khí chất bắt nguồn từ gia tộc cũng được bộc lộ.
Cô gái như vậy sao có thể không khiến đàn ông si mê?
Tịch Phong Hàn đứng giữa đám đông, khí thế vương giả mạnh mẽ, khi trò chuyện, ánh mắt ông cũng nhìn về phía phu nhân của mình, đó là tình cảm vợ chồng sâu nặng, người ngoài đều phải đố kị, tình yêu sâu sắc đối với vợ của ngài tổng thống, cả thế giới này đều biết.
Trong trường hợp này, ông chẳng qua chỉ xuất hiện để bày tỏ sự coi trọng đối với bữa tiệc, thông thường sẽ không ở lại lâu, Sở Duyệt cũng chỉ tới gặp gỡ một vài người bạn tâm sự chuyện cũ, trò chuyện về tình hình gần đây.
Tịch Phong Hàng bước ra từ trong đám đông cấp dưới, ông bước về phía Phong Dạ Minh, Phong Dạ Minh liền đứng thẳng, chào ông bằng nghi thức quân đội.
"Ngài tổng thống."
Ánh mắt Tịch Phong Hàn mang vẻ tán thưởng với hậu bối: "Dạ Minh, ở căn cứ vẫn ổn chứ?"
"Cám ơn tổng thống đã quan tâm, mọi chuyện vẫn ổn." Phong Dạ Minh nghiêm túc trả lời.
Tịch Phong Hàn giơ tay vỗ vai anh, ánh mắt động viên: "Tôi đợi cậu về lại đội."
"Vâng!" Phong Dạ Minh đứng thẳng trả lời.
Đỗ Chí Kiệt ở cách đó không xa, ánh mắt thoáng vẻ đố kị, mặc dù lần này Phong Dạ Minh bị giáng cấp, ngài tổng thống cũng từng muốn giữ anh lại trong đội, ngặt nỗi có luật lệ, anh vẫn bị giáng cấp, nhưng bây giờ anh ta cảm thấy rằng, ngài tổng thống vô cùng mong muốn anh về lại đội.
Lúc này, ánh mắt Đỗ Chí Kiệt nhìn về phía một người đàn ông đang cầm ly rượu, ánh mắt của người đàn ông đó mang theo nụ cười phức tạp, khẽ nâng ly rượu chào hỏi anh.
Đỗ Chí Kiệt chợp mắt, chào hỏi ông ta từ xa.
Tuy nhiên ánh mắt người đàn ông này ngay lập tức nhìn về bóng người uy nghiêm nhất trong đám đông, ẩn chứa ý đồ gì đó.
Đó là ngài tổng thống.
Tịch Phong Hàn lúc này đã đi qua Phong Dạ Minh tới nói chuyện với một người cấp dưới khác, Phong Dạ Minh ngẩng đầu lên, chuẩn bị nhìn về phía Dạ Nghiên Tịch thì thấy Đỗ Chí Kiệt đi về phía cô.
Dạ Nghiên Tịch kết thúc cuộc trò chuyện với Sở Duyệt, cô đang cầm ly định tới tìm Phong Dạ Minh thì bị Đỗ Chí Kiệt chặn lại.
"Dạ tiểu thư, thật vinh hạnh lại gặp cô ở đây." Đỗ Chí Kiệt mỉm cười, cố thể hiện sức quyến rũ nam tính của mình.
Cho dù tướng mạo của anh ta không tới nỗi nào, ngũ quan đoan chính, toát lên khí chất quân nhân, nhưng Dạ Nghiên Tịch không thích nhân phẩm của con người anh ta.
Chỉ riêng việc anh ta biết rõ cô là bạn gái của Phong Dạ Minh vẫn bước tới chủ động cản cô lại để nói chuyện, đã khiến cô không thích.
"Chào anh, Đỗ tiên sinh có việc gì sao?" Dạ Nghiên Tịch hỏi thẳng.
Ánh mắt Đỗ Chí Kiệt không giấu vẻ vui mừng và ái mộ: "Dạ tiểu thư, cô và Dạ Minh hẹn hò, lẽ nào người nhà cô không phải đối sao?"
Dạ Nghiên Tịch biết anh ta đang muốn gây chia rẽ, cô trả lời một cách tự nhiên: "Người tôi thích, người nhà tôi sẽ chấp nhận, việc này e là không liên quan gì tới Đỗ tiên sinh!"
"Tôi chỉ tò mò hỏi một câu thôi, cũng là vì quan tâm cô, dù sao với thân phận của cô, không thích hợp với một người phạm lỗi bị giáng chức." Đỗ Chí Kiệt không hề coi Phong Dạ Minh là anh em, trong lời nói có ý chà đạp.
Dạ Nghiên Tịch thông thường sẽ giữ vững lễ nghi của minh nhưng lúc ánh, ánh mắt cô thoáng nụ cười nhạt: "Cho dù anh ấy phạm lỗi bị giáng chức, hay chỉ là ăn mày bên đường tôi cũng thích."
Nói xong, Dạ Nghiên Tịch lạnh mặt: "Tôi xin phép." Dứt lời, dáng người cao ráo, nho nhã của cô liền đi về phía Phong Dạ Minh.
Đỗ Chí Kiệt bị phản bác không thương tiếc, trong lòng rất bực bội, có điều anh ta mặt dày, nhìn theo Dạ Nghiên Tịch, anh ta vẫn không hề tỏ ra tức giận vì anh ta chấp nhận kiên nhẫn theo đuổi cô.
Phong Dạ Minh đương nhiên cũng nhìn thấy Đỗ Chí Kiệt cản đường cô, khi cô sắp tới bên cạnh anh, anh liền giơ tay ôm lấy cô, kéo cô vào lòng, nhìn về phía Đỗ Chí Kiệt, cảnh cáo tuyên bố chủ quyền.
Dạ nghiên Tịch phát hiện ra điều này, mỉm cười dịu dàng: "Em và anh ta không nói gì cả."
"Tránh xa anh ta một chút, anh ta có ý đồ không đơn giản với em." Phong Dạ Minh trầm giọng nói.
Dạ Nghiên Tịch nghe xong liền nghĩ ngay tới nguyên nhân khiến anh tâm trạng nặng nề trên đường tới đây.
Xem ra anh biết Đỗ Chí Kiệt có ý đồ với cô, cô giơ tay ôm eo anh: "Em biết!"
Tịch Phong Hàn và phu nhân sắp rời đi, họ chào mọi người một tiếng sau đó ra về, Đỗ Chí Kiệt muốn rời đi, Tịch Phong Hàn liền nói với anh ta: "Chí Kiệt, khó khăn lắm cậu mới về một chuyến, tối nay không cần đưa chúng tôi về đâu, cậu hãy ở lại đây thư giãn một chút!"
Đỗ Chí Kiệt lộ vẻ vui mừng, cung kính tiễn họ ra vệ.
Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh thấy tổng thống và phu nhân đã ra về, họ cũng không có hứng thú với yến tiệc thế này.
Dạ Nghiên Tịch nói với Phong Dạ Minh: "Em vào nhà vệ sinh, em sẽ quay lại ngay."
"Ừ!" Phong Dạ Minh gật đầu.
Đỗ Chí Kiệt có thể ở lại, anh ta cầm một ly rượu bước về phía Phong Dạ Minh.
Ánh mắt Phong Dạ Minh lạnh lùng nhìn anh ta, lần này anh nghiêm túc cảnh cáo: "Tránh xa cô ấy ra."
Đỗ Chí Kiệt mỉm cười nhìn anh: "Nếu tôi là anh, hẹn hò với cô ấy tôi sẽ cảm thấy rất áp lực."
Phong Dạ Minh lặng yên không nói gì, Đỗ Chí Kiệt thấy rằng nói chuyện với anh cũng rất nhàm chán, khi anh ta quay người đi liền bắt gặp một ánh mắt ra hiệu cho anh ta lại gần, người đàn ông đó đi trước về hướng ít người, Đỗ Chí Kiệt lập tức đi theo.
Phong Dạ Minh thì được một lão tướng gọi lại, hỏi anh có phải người nhà họ Phong không, vì anh rất giống với ba mình.
Dạ Nghiên Tịch bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô vừa bước vào một hành lang thì thấy một bóng người biến mất ở ngã rẽ.
Nếu như Dạ Nghiên Tịch không nhìn nhầm, người này chính là Đỗ Chí Kiệt, anh ta đang cùng ai đó nấp ở đây bí mật trao đổi gì sao?
Dạ Nghiên Tịch không có thói quen nghe lén, cô bước vào sảnh tiệc, trở về bên cạnh Phong Dạ Minh, cô liếc mắt nhìn qua, quả nhiên không thấy Đỗ Chí Kiệt đâu cả.
"Chúng ta đi thôi!" Phong Dạ Minh dắt tay cô chuẩn bị dẫn cô ra về.
"Đợi một chút." Dạ Nghiên Tịch có trực giác nhạy cảm, cô kéo anh lại.
"Sao vậy?" Phong Dạ Minh trầm giọng hỏi.
Dạ Nghiên Tịch ghé sát lại gần anh nói: "Em vừa nhìn thấy Đỗ Chí Kiệt mất hút ở hành lang hướng vào trong nhà vệ sinh, hình như anh ta đang gặp riêng ai đó."
Phong Dạ Minh liếc mắt nhìn qua, nheo mắt hỏi nhỏ: "Em có biết anh ta gặp ai không?"
"Không biết, nhưng em có cảm giác anh ta lén lút gặp mặt người đó chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp." Dạ Nghiên Tịch nói, Phong Dạ Minh hỏi: "Em thấy sao?"
Phong Dạ Minh cũng cảm thấy chuyện này khá kỳ lạ, là đặc công bí mật bên cạnh tổng thống, mọi suy nghĩ của họ đều phải lấy sự an nguy của tổng thống làm trọng, rất ít khi có hành động gặp gỡ riêng một ai đó.
Lúc này, ở hành lang, người đàn ông mà Đỗ Chí Kiệt gặp mặt chính là người đàn ông trung niên mời rượu anh ta lúc nãy, ông ta lúc này đang nhìn ra ngoài cửa sổ, quay lưng lại với Đỗ Chí Kiệt: "Cậu thành công có được thứ cậu muốn, bây giờ là lúc cậu phải thực hiện lời hứa của mình, làm việc cho chúng tôi."
"Cậu chỉ cần làm việc theo sự dặn dò của chúng tôi, những việc khác không cần hỏi nhiều."
"Ông ấy là tổng thống, tôi vẫn chưa tìm được cơ hội."
"Cơ hội sẽ có thôi, nhưng điều tôi muốn biết là cậu có dám ra tay không, đất nước này cần một tổng thống mới."
Sắc mặt Đỗ Chí Kiệt vẫn trong trạng thái căng thẳng, anh ta nghiến răng: "Khi nào?"
"Một tháng nữa sẽ hành động." Người đàn ông này nói xong liền cầm ly rượu bỏ đi.
Ông ta về lại đại sảnh trước, Đỗ Chí Kiệt về sau.
Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh thấy họ lần lượt đi vào liền đưa mắt nhìn nhau, tuy anh không biết thân phận người gặp mặt Đỗ Chí Kiệt nhưng sắc mặt Đỗ Chí Kiệt từ sau khi trở vào đã có biến đổi, ánh mắt sắc như ưng của anh ta có chút đờ đẫn.