Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1481



"Nếu ngài tổng thống xảy ra chuyện, em cho rằng ai là người có được lợi trực tiếp?" Phong Dạ Minh cho dù biết cũng muốn tham khảo ý kiến của cô.

Dạ Nghiên Tịch không cần suy nghĩ liền nói thẳng: "Đương nhiên là phó tổng thống."

"Vì thế, người chủ mưu vụ việc này có lẽ chính là phó tổng thống Hà Hải Vinh." Dạ Nghiên Tịch nói.

"Nghiên Tịch, nếu như anh về đội, có thể anh sẽ không thể liên lạc với em, việc của A Chí cũng cần em chăm sóc."

"Anh yên tâm, những việc này giao cho em là được, anh chỉ cần về đội bảo vệ sự an toàn cho ngài tổng thống.”

"Anh sẽ để ý tới Đỗ Chí Kiệt, tuyệt đối không để anh ta làm hại ngài tổng thống." Ánh mắt phong Dạ Minh vô cùng kiện định.

"Việc này em cho rằng phải tìm cơ hội thích hợp, chúng ta cần nói với ngài tổng thống, dù sao thì việc này cũng liên quan tới sự an toàn tính mạng của ông."

"Việc này em thích hợp hơn anh." Phong Dạ Minh cúi đầu nói.

"Em biết rồi, đợi sau khi anh về đội em sẽ tìm cơ hội gặp ông." Dạ Nghiên Tịch tìm một vị trí thoải mái nhất trong lòng anh an tâm dựa vào.

Phong Dạ Minh cúi đầu hôn lên trán cô: "Khổ cho em rồi."

"Không khổ." Dạ Nghiên Tịch lắc đầu.

Sáng sớm, phong Dạ Minh dậy lúc sáu giờ sáng, anh đích thân gọi điện cho bác sĩ, bác sĩ nói với anh rằng Trương Chí vẫn đang hôn mê.

Phong Dạ Minh thở phào, Đỗ Chí Kiệt chắc không lựa chọn ra tay trong bệnh viện, dù sao với tình hình hiện tại của Trương Chí cũng không thể uy hiếp được anh ta.

Lúc bảy rưỡi, điện thoại của Phong Dạ Minh đổ chuông, anh cầm lên xem, là cấp trên Nhậm Bang gọi tới, anh lập tức nghe điện: "Alo!"

"Dạ Minh! Nghỉ ngơi đủ chưa? Muốn khi nào về đội?" Giọng Nhậm Bang ở đầu kia không mấy coi trọng.

"Sếp Nhậm, tôi muốn lập tức về đội, tôi vô cùng nhớ các anh em của mình." Phong Dạ Minh dùng giọng nói vô cùng kích động, cấp thiết để trả lời.

"Tiểu tử cậu may mắn lắm, khiến Dạ thủ trưởng đích thân gọi điện cho tôi, sắp xếp cho cậu về đội, nghe nói cậu ở dưới quyền ông ấy cũng đã hoàn thành xuất sắc một nhiệm vụ, ông rất tự tin và khẳng định năng lực của cậu."

"Vâng! Tôi cần phải cám ơn sự coi trọng của Dạ thủ trưởng."

"Được rồi! Vậy cậu hãy sắp xếp xem khi nào về thì về!"

"Chí Kiệt cũng ở đây, tôi muốn cùng về đội với anh ta."

"Bây giờ mặc dù cậu đã về lại nhưng cậu đã không còn là đội trưởng nữa, Chí Kiệt là cấp trên của cậu, cậu tìm cậu ta sắp xếp cũng được."

"Vâng!" Phong Dạ Minh đáp một tiếng

Ngắt điện thoại, Dạ Nghiên Tịch đã đợi anh trong xe, hai người họ quyết định tới bệnh viện một chuyến.

Trong bệnh viện, Đỗ Chí Kiệt trông một đêm, không thấy Trương Chí có dấu hiệu tỉnh lại, tới bác sỹ tới chẩn đoán cũng nói với anh ta rằng, thần kinh não của Trương Chí bị tổn thương, trong thời gian ngắn không thể tỉnh lại được.

Đỗ Chí Kiệt nghe vậy liền cảm thấy yên tâm, đây cũng chí là suy nghĩ khiến anh ta tạm thời không giết Trương Chí.

Đỗ Chí Kiệt trông chừng một đêm cũng hơi mệt, có điều anh ta tạm thời không muốn rời đi lúc này. Đúng lúc này, Phong Dạ Minh và Dạ Nghiên Tịch đẩy cửa bước vào, anh ta lập tức lấy lại tinh thần.

"Dạ Minh, tới sớm vậy."

"Chí Kiệt, anh trông một đêm rồi, tôi tới trông thay anh." Phong Dạ Minh nói một cách tự nhiên.

Đỗ Chí Kiệt nhìn Trương Chí đang hôn mê: "Bác sĩ nói, A Chí tạm thời chưa tỉnh lại được."

Phong Dạ Minh nhìn anh ta hỏi: "Sếp Nhậm chưa gọi điện cho anh sao?"

"Gọi điện cho tôi làm gì?" Đỗ Chí Kiệt nhướng mày hỏi.

"Dạ thủ trưởng cho tôi thông qua, từ hôm nay tôi lại về đội rồi."

"Cái gì?" Đỗ Chí Kiệt kinh ngạc vài giây, có điều khi nhìn thấy Dạ Nghiên Tịch đứng bên cạnh anh ta liền không còn kinh ngạc nữa. Có Dạ Nghiên Tịch, Phong Dạ Minh muốn về đội lúc nào chả được

"Vậy sao? Vậy chúc mừng anh." Đỗ Chí Kiệt giơ tay vỗ vai anh: "Bây giờ anh là cấp dưới của tôi rồi!"

Câu nói này anh ta nói rất đắc chí.

Phong Dạ Minh hỏi: "Chừng nào chúng ta về đội."

"Tạm thời tôi vẫn còn cần ở lại bên cạnh A Chí, hay là anh về trước đi."

"Anh là đội trưởng, anh ở đâu thì tôi ở đấy." Phong Dạ Minh bình tĩnh trả lời.

"Bên cạnh tôi không cần có cấp dưới để sai bảo, anh hãy cứ về đội đi." Đỗ Chí Kiệt muốn để anh đi trước, đồng thời ánh mắt thi thoảng lại nhìn về phía Dạ Nghiên Tịch.

Chỉ cần phong Dạ Minh không ở bên cạnh cô, anh ta ở lại đây sẽ có cơ hội theo đuổi cô.

Dạ Nghiên Tịch không ngờ Đỗ Chí Kiệt ở lại, đuổi Phong Dạ Minh về đội, ánh mắt cô liền thoáng suy ngẫm.

"Dạ Minh, đây là mệnh lệnh, bây giờ tôi là đội trưởng, anh phải nghe lệnh của tôi." Đỗ Chí Kiệt dùng thân phận đè người.

"Dạ Minh, tối qua ba em nói không cho phép anh rời xa em, ông nói bảo anh tới bên ngài tổng thống báo cáo." Dạ Nghiên Tịch liền lên tiếng, chí ít không muốn để Phong Dạ Minh bị Đỗ Chí Kiệt làm cho tức giận.

Đỗ Chí Kiệt giật mình, lập tức nhìn qua: "Dạ tiểu thư, đây là việc trong đội của chúng tôi, e rằng ba cô cũng không thể xen tay vào.

"Vậy ngài tổng thống thì có thể xen vào đúng không! Tôi sẽ đi xin ngài tổng thống, tôi muốn Dạ Minh ở bên cạnh tôi." Dạ Nghiên Tịch lúc này đang vào vai một đại tiểu thư ương bướng.

Nếu như Đỗ Chí Kiệt cho rằng quyền lực của anh ta rất lớn vậy thì cô sẽ cho anh ta thấy quan hệ của cô cũng rất vững chắc.

Phong Dạ Minh cảm nhận được sự bảo vệ từ phía cô, ánh mắt anh thấp thoáng nụ cười, quả nhiên bạn gái của anh không tầm thường.

Đỗ Chí Kiệt lập tức nghẹn lời, bất giác đố kị liếc nhìn Phong Dạ Minh, mỉa mai một câu: "Dạ Minh, từ khi nào anh cũng biết dựa vào các mối quan hệ vậy? Đây không giống với cách làm của anh!"

"Nếu như anh muốn chế giễu thì hãy nhằm vào tôi! Không liên quan gì tới anh ấy." Dạ Nghiên Tịch lạnh lùng mỉa mai lại, cô không sợ đắc tội với anh cả.

Đỗ Chí Kiệt bị chặn lời, các mối quan hệ của Dạ Nghiên Tịch rộng lớn cơ nào, anh ta biết rất rõ, có điều lúc này trong lòng anh ta có một suy nghĩ.

Nếu như kế hoạch lần này thành công, vậy thì sau này nhất định anh ta sẽ giành lấy Dạ Nghiên Tịch làm bạn gái mình, vì cho dù Dạ Nghiên Tịch chống đối anh ta như vậy nhưng sức quyến rũ mê hồn của cô vẫn rất khiến anh ta yêu thích.

"Không dám." Đỗ Chí Kiệt cười ha ha, đành phải tạm thời nén giận.

"Nếu như anh muốn tới báo danh bên phía ngài tổng thống vậy thì A Chí hãy giao cho hộ lý! Chúng ta đều không có thời gian ở bên này."

"Cũng được, đây là bệnh viện Hoàng Gia, chăm sóc người bệnh rất chu đáo." Phong Dạ Minh cũng rất mong để hộ lý chăm sóc.

Đỗ Chí Kiệt bước ra ngoài cửa gọi hộ lý vào, Dạ Nghiên Tịch đưa mắt liếc nhìn, đây đã không còn là hộ lý hôm qua, chắc đã bị Đỗ Chí Kiệt mua chuộc để chăm sóc riêng Trương Chí.

"Dạ Minh, chúng ta cũng đi thôi." Dạ Nghiên Tịch lặng lẽ kéo tay anh.

Đỗ Chí Kiết cũng đi ra cùng, ba người đi về phía bãi đậu xe, Đỗ Chí Kiệt thấy hai người họ cùng lên xe, anh ta ngồi vào trong xe vẫn cảm thấy vô cùng đố kị, nếu như anh ta có được người bạn gái như Dạ Nghiên Tịch thì tốt biết bao.

Dạ Nghiên Tịch lái xe đi, mất hút trên đường, xe của Đỗ Chí Kiệt cũng nhanh chóng lái đi.

Mười mấy phút sau khi xe của Đỗ Chí Kiệt rời đi, xe của cô lại quay ngược trở lại, cô nói với Phong Dạ Minh ở trong xe: "Giao cho em lo liệu."

Dạ Nghiên Tịch về lại phòng bệnh của Trương Chí, thấy hộ lý kia đang ngồi trông ở đó, Dạ Nghiên Tịch liền nói với anh ta: "Chúng ta hãy nói chuyện về tình hình người bệnh một lát."

Hộ lý này đúng là đã nhận được lo ló của Đỗ Chí Kiệt tới chăm sóc riêng Trương Chí, Dạ Nghiên Tịch biết, mua chuộc một người thiếu tiền thì chỉ có thể dùng tiền.

Quả nhiên, cô dùng hai trăm nghìn tệ để hộ lý này nói ra việc của Đỗ Chí Kiệt, Đỗ Chí Kiệt chỉ cho anh ta một trăm ngàn tệ, còn Dạ Nghiên Tịch cho anh ta ba trăm ngàn tệ, bảo anh ta không được nói ra tình hình của Trương Chí, cho dù anh ấy có tỉnh lại và nói gì đó cũng đều nói với Đỗ Chí Kiệt rằng Trương Chí không nói gì cả.

Hộ lý này là người hiểu chuyện, nhận tiền rồi liền làm theo yêu cầu.

Đỗ Chí Kiệt có hộ lý trông chừng, anh ta cũng không quan tâm tới Trương Chí nữa, hơn nữa Trương Chí có động tĩnh gì, anh ta cho rằng hộ lý đã nhận tiền của anh ta sẽ ngay lập tức báo cho anh ta biết.

Nhưng anh ta không biết rằng, hộ lý của anh ta đã lật kèo rồi.

Dạ Nghiên Tịch ngồi vào trong xe nói với Phong Dạ Minh: “Chúng ta đi một nơi."

"Đi đâu?"

"Dinh tổng thống."

"Cái gì?"

"Phu nhân tổng thống lần trước bảo em khi nào rảnh tới thăm bà uống trà, vừa hay hôm nay em dẫn chồng chưa cưới cùng tới, lý do này có được không?"

"Vừa rồi em nói thật chứ?" Phong Dạ Minh nghiêm túc nhìn cô.

"Đúng, là thật, chúng ta cùng trở thành thành viên bảo vệ của tổng thống." Dạ Nghiên Tịch đương nhiên là nghiêm túc, cô phải nói toàn bộ việc này cho tổng thống biết.