Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1490



Trong thời gian này, dường như Phong Dạ Minh đã trở thành bệnh nhân thường trú của bệnh viện Hoàng Gia, đấy, bây giờ anh lại vào nằm viện, lần này không chỉ là ngoại thương mà cả nội thương cũng nằm tĩnh dưỡng điều trị. Nhưng mỗi lần đều có Dạ Nghiên Tịch chăm sóc, mặc dù nhiệm vụ lần nào cũng cùng nhau thực hiện nhưng lần nào bị thương trở về cũng đều là anh.

Vợ chồng Tịch Phong Hàn ngay lập tức tới thăm hỏi, Dạ thủ trưởng cũng đã gọi điện thoại tới, bây giờ trong căn phòng bệnh yên tĩnh cuối cùng cũng đã thành thế giới chỉ có hai người.

Bàn tay của Dạ Nghiên Tịch cũng bị thương khi ở trong xe, được băng bó cẩn thận, lúc này hai cánh tay băng bó nắm chặt vào nhau.

Dạ Nghiên Tịch nhắm mắt, dụi nhẹ lên vai anh: "Cuối cùng hôm nay em cũng đã hiểu nỗi đau khổ của sinh li tử biệt, khoảnh khắc đó, người em không nỡ rời xa nhất chính là anh."

Vì ba mẹ có thể ở bên nhau, còn có em trai thay thế cho cô, nhưng anh thì sao? Cô nghĩ nếu như cô không còn, anh có tìm được người thay thế được cô nữa hay không?

Nói cách khác, nếu như anh không còn trên đời này, vậy thì trên đời này cũng sẽ không ai có thể thay thế được vị trí của anh trong trái tim cô.

Cô thà sống cô độc tới già.

Phong Dạ Minh giơ tay vuốt ve mái tóc cô, cúi người hôn nhẹ: "Chúng ta đều phải sống thật tốt, không ai được phép rời xa trước."

Dạ Nghiên Tịch gật đầu bảo đảm và đồng ý với anh: "Vâng!"

Đỗ Chí Kiệt bị bắt, mọi thành viên Trương Liệt ngầm lôi bè kéo cánh đều đã bị giám sát, chỉ đợi hành động lần này kết thúc sẽ bắt giữ toàn bộ, không kẻ nào có thể thoát được.

Phong Dạ Minh và Dạ Nghiên Tịch cuối cùng cũng không còn gì phải lo nghĩ, họ chỉ cần yên tĩnh dưỡng thương, có được cơ thể khỏe mạnh, tiếp tục tận lực cho đất nước mà họ yêu quý.

Trương Chí cũng đã tỉnh lại, đầu óc tỉnh táo, Phong Dạ Minh ở bên trò chuyện với anh một buổi sáng, cả việc này còn phải cám ơn Trương Chí nhắc nhở.

Trương Chí còn cần một thời gian dài để điều trị, tạm thời chưa thể rời khỏi viện, đồng thời cũng đã liên hệ người nhà anh ta tới chăm sóc.

Ba ngày sau, Phong Dạ Minh làm thủ tục xuất viện, Dạ Nghiên Tịch đi cùng anh, hai người lại dọn về sống trong căn biệt thự mà ông Phong chuẩn bị cho họ, nơi này ngập tràn tình yêu của hai người.

Thuốc trong bệnh viện cho dù đắt đỏ cũng không thể sánh với sự bồi dưỡng của tình yêu, khiến tinh thần của hai người vô cùng vui vẻ.

Buổi tối, Dạ Nghiên Tịch bận rộn nấu bữa tối trong bếp, người đàn ông vốn nên nằm giường nghỉ ngơi không chịu ngoan ngoãn nằm yên, anh mặc một chiếc t-shirt màu đen, ôm lấy cô từ sau lưng, chiếc cắm sắc nét tì trên hõm vai cô, đôi mắt sâu thẳm dịu dàng nhìn động tác nấu nướng của cô.

"Về nằm nghỉ đi." Dạ Nghiên Tịch ra lệnh cho anh.

"Không." Phong Dạ Minh ương bướng trả lời sau đó bắt đầu hôn lên má cô, Dạ Nghiên Tịch bật cười quay đầu lại liền bị anh hôn lên môi, một nụ hôn dài bắt đầu.

Cho tới khi Dạ Nghiên Tịch nhớ ra rằng trong nồi còn thức ăn, cô vội đẩy anh ra, quay người nấu ăn cẩn thận, chỉ có điều đã có mùi hơi khét.

"Tại anh cả đấy, ngồi yên nào, còn nghịch ngợm nữa sẽ không có cơm tối ăn đâu." Dạ Nghiên Tịch đẩy nhẹ anh ra.

Người đàn ông không có việc gì làm đành ngồi thư thái trên sofa, anh cầm chiếc điều khiển bấm xem chương trình bóng đá, bắt đầu thong thả ngồi xem, chỉ có điều trận đấu có hấp dẫn thế nào đi nữa cũng không thể khiến anh hứng thú bằng cô gái trong bếp.

Anh cũng không biết tại sao cứ muốn đứng sát bên cạnh cô, không muốn đi đâu. Trong đầu anh không thể quên được cảnh cô bị nhốt trong xe, không thể quên được đôi mắt ngấn lệ nhìn anh từ biệt sau cửa sổ xe, chỉ cần nghĩ lại, trái tim anh lại cảm thấy đau nhói.

Vì thế, cách duy nhất để điều trị nỗi sợ hãi này của anh chính là ở bên cạnh cô, ôm lấy cô, nhìn cô, cảm nhận được cô, xác nhận cô có ở đây.

Dạ Nghiên Tịch nấu xong bữa tối, hai người với ba món ăn một món canh đơn giản đã là rất tuyệt rồi.

"Tới ăn cơm thôi." Dạ Nghiên Tịch bê thức ăn ra, nói với người đàn ông đang ngồi trên sofa.

Dạ Nghiên Tịch đứng bên cạnh bàn đợi cô, thấy anh bước tới, ngay lập tức cô lại bị anh ôm chặt vào lòng.

Dạ Nghiên Tịch mỉm cười dựa vào lòng anh: "Được rồi, em không sao, chả phải em vẫn còn ở đây sao?"

Cô biết anh đang sợ hãi.

Ăn tối xong hai người không làm gì cả, chỉ kéo một tấm thảm đắp lên người, cả hai ngồi trên sofa, chọn phim để xem.

"Em muốn nuôi một con thú cưng quá, chỉ sợ không có thời gian chăm sóc." Dạ Nghiên Tịch ngẩng đầu nói.

"Em muốn nuôi gì?"

"Nuôi một con chó."

"Đợi khi nào chúng ta ổn định, chúng ta sẽ nuôi một con."

"Vâng! Cưới xong rồi nuôi." Dạ Nghiên Tịch mỉm cười, dựa vào bên cạnh anh, cô xem phim nhưng lại cảm thấy buồn ngủ, cô liền ngủ ngay bên cạnh anh.

Khi Phong Dạ Minh muốn ôm cô, cô lại tỉnh dậy, ánh mắt mơ màng vẫn còn ngái ngủ nhìn anh: "Không được ôm em, anh còn đang bị thương!"

Phong Dạ Minh cúi đầu, rầu rĩ nói: "Còn sợ anh không ôm được em sao?"

Dạ Nghiên Tịch không lo lắng điều này, cô lo lắng cho sức khỏe của anh.

Dạ Nghiên Tịch tự lên lầu, người đàn ông sau lưng không biết nói sao đành đi theo cô, có lúc anh thực sự rất muốn thể hiện sức mạnh đàn ông của mình.

Nhưng ai bảo bạn gái anh là một người phụ nữ dũng mãnh chứ?

Sáng sớm, Dạ Nghiên Tịch nhận được điện thoại của ba mình, nghe nói họ đã xuất viện liền hỏi họ khi nào về lại căn cứ.

"Ba, lẽ nào ba muốn giữ anh ấy lại đó!" Dạ Nghiên Tịch bước tới ban công hỏi nhỏ.

"Sao vậy? Cậu ta tới ba mẹ vợ cũng không muốn gặp mặt, cậu ta không tới?" Đầu bên kia, Dạ thủ trưởng hỏi lại.

Dạ Nghiên Tịch nghe thấy vậy, trong lòng lập tức vui vẻ, nói vậy có nghĩa là ba mẹ cô đã thừa nhận anh rồi?

"Vâng! Vậy chúng con sẽ sớm về gặp ba mẹ." Dạ Nghiên Tịch bật cười.

"Được, vết thương lành lại rồi về."

"Vâng!"

Ngắt điện thoại, Dạ Nghiên Tịch nhìn người đàn ông ở trong sân đang xách xô phơi quần áo.

Có lúc, cuộc sống có muôn vàn sắc màu, nhưng cuộc sống bình lặng sẽ là thế này.

Cô nấu cơm, anh làm việc nhà.

Phong Dạ Minh dáng người cao lớn, anh mặc một chiếc t-shirt màu xám và quần thể thao vừa vặn, trên người người đàn ông này lúc nào cũng tỏa ra khí chất quyến rũ gợi cảm, tuyệt đối không hề thua kém bất cứ người nào khác.

Dạ Nghiên Tịch bất giác chống cằm, tò mò nghĩ ngợi, tại sao lần đầu tiên gặp anh ấy, cô lại không ngay lập tức trúng tiếng sét ái tình?

Có điều, thật may, cô không bỏ lỡ anh.

Phong Dạ Minh về lại phòng khách, Dạ Nghiên Tịch tuyên bố với anh một tin tốt lành.

"Vừa rồi ba em gọi điện tới, hỏi khi nào anh về lại căn cứ."

Trong ánh mắt Phong Dạ Minh lập tức lóe lên một tia sáng vui mừng: "Hai bác chấp nhận anh rồi sao?"

"Anh năm lần bảy lượt cứu tính mạng của con gái họ, họ còn có lí do không chấp nhận anh sao? Hơn nữa, dù sao em cũng đã đồng ý dùng thân báo đáp rồi." Dạ Nghiên Tịch cười nói.

Phong Dạ Minh ôm lấy eo cô: "Không chăm chỉ báo đáp cho lắm."

Dạ Nghiên Tịch đỏ mặt: "Vậy đợi xem tình hình sức khỏe của anh đã."

Lần này Phong Dạ Minh gãy ba chiếc xương sườn, hơn nữa cơ lưng bị tổn thương, chắc cũng còn phải nghỉ ngơi một thời gian.

Phong Dạ Minh cũng khá rầu rĩ: "Ừ, nợ trước, sau này bồi thường."

"Hôm nay thời tiết thật đẹp, anh có muốn đi ra ngoài cho khuây khỏa không, nhân tiện chúng ta có thể đi xem áo cưới." Dạ Nghiên Tịch hỏi anh.

Phong Dạ Minh sao có thể không đồng ý chứ? Anh trầm giọng nói: "Được, chúng ta cùng đi chọn."

Dạ Nghiên Tịch dắt tay anh: "Xem trước đã, thấy cái nào thích hợp rồi tính."

Hai người đi từ nhà tới trung tâm thành phố, bước trên đường xá đông vui nhộn nhịp, tay nắm chặt tay cảm nhận sự náo nhiệt của phố phường, Dạ Nghiên Tịch cảm thấy cảm giác ở bên cạnh anh như thế này thật chân thực.

Áo cưới trong tiệm áo cưới giá cả đương nhiên không hề rẻ, Dạ Nghiên Tịch cũng chưa ưng ý cái nào, vì cô tới giờ vẫn không biết năng lực tài chính của người đàn ông này ra sao, theo lí mà nói, nghề nghiệp của anh tuy bí mật nhưng lương là bao nhiêu thì cô chưa từng hỏi.

Hơn nữa sáu năm trước anh còn phải chăm sóc cho Thẩm Lạc Lạc, hàng tháng đều phải chi tiền, vì thế Dạ Nghiên Tịch vẫn muốn suy nghĩ giúp anh vấn đề tài chính.

Phong Dạ Minh là một người vẫn chưa đủ nhạy cảm về vấn đề tình cảm, cho tới khi Dạ Nghiên Tịch dẫn anh ra khỏi tiệm áo cưới thứ ba, anh mới hiểu ra.

"Chúng ta tới tiệm trước mặt, nói không chừng ở đó sẽ có áo đẹp hơn."

Dạ Nghiên Tịch vừa định đi liền bị anh kéo tay lại, cô quay người lại, suýt chút nữa thì nhào lên người anh, cô dừng bước ngẩng đầu nhìn anh: "Sao vậy?"

"Đừng lo, anh có tiền, có thể chấp nhận được giá của áo cưới!" Ánh mắt pHong Dạ Minh nhìn cô chân thành và thâm thúy.

Dạ Nghiên Tịch chớp mắt, về việc này, cô rất ít khi hỏi, vì mặc dù cô không cần tiêu tiền nhưng việc này vẫn cần phải dùng tới tiền.

"Anh có tiền tiết kiệm, hơn nữa ba mẹ cũng để lại cho anh một số bất động sản, chắc cũng có hơn một tỉ!" Phong Dạ Minh thành thực nói.