Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1502



Diệp Nghiên Tịch trốn trong phòng, nghe thấy tiếng ồn bên ngoài dừng lại, trong lòng cô có cảm giác vô cùng bất an, cho dù cô tin rằng anh sẽ không thể xảy ra chuyện gì cả.

Nhưng nếu như không thể tận mắt xác nhận anh bình an vô sự, sao cô có thể an tâm.

Dạ Nghiên Tịch vừa định kéo cửa bước ra, cô lại thấy cảm giác buồn nôn dấy lên, việc này khiến cô lại vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, nhưng cho dù cô muốn nôn thì cũng không nôn ra được gì cả, hơn nữa toàn thân cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Bắt đầu từ tối qua, cô cảm thấy đầu óc mình dường như không tỉnh táo cho lắm, thường có cảm giác bứt rứt khó chịu.

Chắc là do thức ăn nơi này và tâm trạng bất an gây ra! Cô nghĩ vậy.

Cô lập tức cầm một chiếc khăn trùm lên đầu, cố gắng che bớt gương mặt mình sau đó mới đẩy cửa xuống lầu.

Khi cô bước ra khỏi cầu thang, cô nhìn thấy một người thanh niên đang vô cùng hưng phấn chạy khắp phố hô hào: "Dã Lang chết rồi, Dã Lang chết rồi... mọi người an toàn rồi."

Dạ Nghiên Tịch khẽ nín thở, Dã Lang chết rồi? Là anh đã giết hắn ta sao? Cứu được A Quyền rồi?

Dạ Nghiên Tịch ngay sau đó liền nhìn thấy mấy chiếc xe cảnh sát chạy qua, bên cạnh còn có một đôi vợ chồng đang ôm con nhỏ cũng đang vui vẻ nói gì đó, rõ ràng mọi người đều rất sợ hãi sự thống trị của Ác Lang, bây giờ hắn chết rồi mọi người mới vui vẻ như vậy.

Dạ Nghiên Tịch đứng tại chỗ, nhìn cuối con phố tiêu điều, chờ đợi một người trở về.

Phong Dạ Minh lái một chiếc xe jeep với thân xe cũ nát nhưng động cơ thì vẫn rất khỏe, anh thấy Dạ Nghiên Tịch đang đứng ngóng trông, lập tức phanh xe, đẩy cửa nhảy xuống chạy về phía cô.

Dạ Nghiên Tịch thấy chiếc xe dừng lại ở cách cô chừng năm mươi mét, tiếp theo đó cô liền nhìn thấy người mà mình mong chờ nhất, an toàn không thương tích bước xuống khỏi xe.

Anh bước vội về phía cô, Dạ Nghiên Tịch cảm động cắn môi, nước mắt lã chã chạy tới đón anh.

Bốn mắt nhìn nhau, cảm giác yên tâm đó lặng lẽ truyền gửi cho nhau, Dạ Nghiên Tịch ôm chầm lấy anh, Phong Dạ Minh cũng giữ chặt sau gáy cô, ấn cô vào lòng khẽ khàng an ủi: "Không sao nữa rồi! A Quyền đã cứu ra rồi."

Dạ Nghiên Tịch gật đầu: "Cậu ấy đâu?"

"Anh bảo cậu ta tới một nơi an toàn đợi chúng ta, chúng ta về dọn hành lí rồi tới đó."

"Vâng!" Dạ Nghiên Tịch nắm chặt tay anh, hai người bước lên tầng ba.

Vừa đẩy cửa vào Dạ Nghiên Tịch liền cảm thấy dạ dày khó chịu, cô cố gắng kìm nén, không muốn anh lo lắng.

Phong Dạ Minh cúi người thu dọn đồ đạc, sắc mặt Dạ Nghiên Tịch có chút nhợt nhạt, thần sắc cũng rất mệt mỏi.

Phong Dạ Minh ngẩng đầu lên thì thấy cô đang đứng bên cạnh sofa, giơ tay chống người, anh liền bước tới hỏi han quan tâm: "Sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?"

"Không sao! Chúng ta đi thôi!" Dạ Nghiên Tịch lắc đầu, có lẽ cô cần ngủ một giấc.

Tìm được A Quyền, anh ta đã thay một bộ đồ khác, thương tích trên người cũng đã được băng bó, khi anh ta tới đây đã giấu đồ đạc quan trọng đi trước.

"Bây giờ chúng ta tới sân bay thôi!" Dạ Nghiên Tịch ngẩng đầu nhìn Phong Dạ Minh. "Hộ chiếu của anh còn không?"

Phong Dạ Minh lấy từ trong túi ra, những thứ đồ này anh luôn mang theo trên người, chỉ có điện thoại bị mất.

Trên đường tới sân bay, Dạ Nghiên Tịch ngồi ở ghế sau, cô mệt mỏi dựa vào lòng Phong Dạ Minh ngủ, Phong Dạ Minh thương xót ôm cô vào lòng.

A Quyền ngồi phía trước cũng vô cùng áy này, anh không ngờ hành động lỗ mãng của mình liên lụy cả tới đội trưởng và chị dâu phải tới đây chịu khổ.

Nhưng kết cục của Dã Lang và thuộc hạ của hắn ta khiến anh rất vui mừng, cuối cùng anh cũng đã có thể để em gái mình an nghỉ dưới suối vàng.

Dạ Nghiên Tịch ngủ cho tới tận sân bay, khi đăng kí xong lên khoang hạng nhất Dạ Nghiên Tịch lại tiếp tục ngủ, Phong Dạ Minh lấy chăn đắp cho cô, Dạ Nghiên Tịch ngủ một mạch suốt ba tiếng đồng hồ.

Khi đi qua khí lưu máy bay bị xóc cô mới tỉnh dậy, việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy là vội vàng đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi đi về phía toilet, Phong Dạ Minh cũng vội vã đứng dậy theo.

Đứng ngoài cửa toilet, anh nghe thấy tiếng nôn ói của Dạ Nghiên Tịch ở bên trong, anh lo lắng nhìn vào bên trong hỏi: "Nghiên Tịch, em sao vậy?"

"Em không sao!" Giọng Dạ Nghiên Tịch có vẻ mệt mỏi.

Nhưng ngay sau đó lại có tiếng nôn ói, Dạ Nghiên Tịch rầu rĩ nhất là muốn ói mà không ói được, nhưng dạ dày thì vô cùng khó chịu.

Khi Dạ Nghiên Tịch đẩy cửa bước ra, sắc mặt cô nhợt nhạt, cả người vô cùng mệt mỏi không có chút sức lực nào cả.

Phong Dạ Minh giơ tay đỡ cô, Dạ Nghiên Tịch không muốn để anh lo lắng, lắc đầu đi về ghế của mình, Phong Dạ Minh nhờ tiếp viên lấy cho cô một cốc nước nóng.

"Nghiên Tịch em sao vậy? Có khó chịu ở đâu không?" Phong Dạ Minh quan tâm nghiêng người qua hỏi.

"Em cũng không biết tại sao từ qua tới giờ cứ có cảm giác buồn nôn nhưng lại không nôn được gì, chỉ khó chịu, toàn thân mệt mỏi." Dạ Nghiên Tịch rầu rĩ.

"Có khi nào bị bệnh không? Ngoài buồn nôn ra còn có cảm thấy khó chịu gì nữa không?" Phong Dạ Minh nhíu mày vô cùng lo lắng.

Dạ Nghiên Tịch mỉm cười lắc đầu: "Ngoài buồn nôn ra còn mệt, buồn ngủ, ngoài ra không còn bị gì nữa hết."

Bên cạnh có một một bà lão ngồi một mình, nghe thấy hai người trẻ tuổi trò chuyện.

"Hai đứa là vợ chồng à?" Bà lão tò mò hỏi.

Dạ Nghiên Tịch lễ phép mỉm cười, gật đầu: "Vâng ạ!"

"Vậy có phải hai đứa bắt đầu lên kế hoạch có con không? Những triệu chứng này của cô, giống hệt tôi hồi trẻ, mới có thai liền bắt đầu mắc ói!" Bà lão vui mừng nhìn họ, "Nói không chừng cô đã mang thai rồi." Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh đưa mắt nhìn nhau vui mừng không nói lên lời.

"Từ hôm qua tới giờ cháu liền cảm thấy buồn nôn, nhưng lại không nôn ra gì cả, dạ dày rất khó chịu lại rất ham ngủ." Dạ Nghiên Tịch nói chuyện với bà lão.

Bà lão nói với cô rằng rất có khả năng đã mang thai, đợi xuống sân bay hãy kiểm tra đi.

Tay Dạ Nghiên Tịch được Phong Dạ Minh nắm chặt, anh cũng không giấu nổi sự vui mừng kích động: "Nghiên Tịch, em vất vả rồi."

Dạ Nghiên Tịch cũng rất mong có thai, có điều theo như những biểu hiện trước mắt, cô đích thực rất phù hợp với các triệu chứng mang thai.

Có điều, Dạ Nghiên Tịch hơi rầu rĩ, chặng đường bay nãy chắc sẽ rất mệt mỏi vì cô luôn có cảm giác bụng dạ cồn cào, vô cùng khó chịu.

Phong Dạ Minh cố gắng hết sức chăm sóc cho cô, chỉ cần cô cau mày anh liền cảm thấy lo lắng.

Cuối cùng cũng kết thúc chặng bay, khi máy bay hạ cánh, A Quyền liền chia tay họ ở sân bay, anh cần về nhà một chuyến.

Dạ Nghiên Tịch cũng bảo Phong Dạ Minh tạm thời đừng báo tin vui cho A Quyền biết, nếu để anh ta biết được cô có thai mà vẫn đi qua đó chắc anh sẽ vô cùng áy náy, tự trách mình.

Sau khi chia tay với A Quyền, Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh liền lấy xe ở sân bay về nhà, trên đường về nhà Phong Dạ Minh cũng mua liền mấy que thử thai.

Dọc đường đi, Dạ Nghiên Tịch rất mệt mỏi, bây giờ cô lại bắt đầu ngủ. Về tới biệt thự của họ, Dạ Nghiên Tịch lấy một que thử thai sau đó lên tầng hai, Phong Dạ Minh lo lắng đi phía sau, Dạ Nghiên Tịch có chút mắc cỡ quay lại nói với anh: "Anh đứng đợi ở ngoài."

Phong Dạ Minh mỉm cười gật đầu, kích động đứng dựa vào tường, lúc này trong đầu anh cũng có chút hưng phấn không biết phải làm sao, đối với một người đàn ông như anh, thật khó tưởng tượng một đức nhóc xinh xắn đáng yêu xuất hiện bên cạnh mình sẽ ra sao.

Vì thế trong lòng anh có chút mâu thuẫn và dịu dàng.

Cảnh cửa nhà vệ sinh được đẩy ra, Phong Dạ Minh lập tức nhìn vào, trong ánh mắt Dạ Nghiên Tịch, cho dù không cần nói gì, nụ cười không giấu trên môi cô cũng đã nói ra đáp án.

"Có thật rồi sao?" Phong Dạ Minh giơ tay ôm cô, "con của chúng ta."

Dạ Nghiên Tịch dựa vào lòng anh, có chút rầu rĩ: "Thật sự không ngờ có thai lại mệt mỏi như vậy!"

"Muốn ngủ không? Anh ở bên em." Phong Dạ Minh nói xong liền bế bổng cô lên.

"Đợi chút đã, không được như vậy." Dạ Nghiên Tịch lập tức căng thẳng, Phong Dạ Minh ôm chặt cô đặt khẽ xuống giường, cúi người xuống: "Được rồi, sau này anh sẽ chú ý."

Dạ Nghiên Tịch bật cười: "Xem ra chúng ta phải xem thêm sách về thai kỳ, nếu không hai người lần đầu làm cha mẹ như chúng ta không hề có chút kinh nghiệm nào cả."

Phong Dạ Minh bật cười: "Ừ, chiều anh sẽ đi mua."

Dạ Nghiên Tịch mỉm cười: "Ngủ cùng em một lát."

Phong Dạ Minh nằm xuống bên cạnh, giơ tay khẽ xoa nhẹ bụng cô, rất nhẹ, không hề có chút sức lực dư thừa nào cả, Dạ Nghiên Tịch nằm nghiêng dựa vào lòng anh, hít mùi hơi an bình, dịu nhẹ trên người anh chìm vào giấc ngủ.

Buổi chiều, Phong Dạ Minh xuất hiện ở một tiệm sách gần đó, vóc dáng cao lớn, khí chất mạnh mẽ, đứng trước tủ sách thai kỳ và nuôi dạy con, cảnh tượng đó thật khiến người ta ngạc nhiên.