Ngủ dậy, cô cùng Dạ Lương Thành đến nhà hàng gần khách sạn. Đi qua nơi buổi tối ngày hôm qua, tuy đã được rửa sạch nhưng trái tim Cung Muội Muội vẫn có chút căng thẳng. Dạ Lương Thành quan tâm săn sóc, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay cô, lôi cô về sát bên mình. Cung Muội Muội cũng thuận thế khoác lấy cánh tay hắn.
Mãi cho đến lúc đến nhà hàng mới buông tay.
Trong ánh mắt người khác, họ như là một cặp yêu nhau đang hẹn hò. Nhân viên nhà hàng không khỏi thầm thán phục, bình thường chỉ nhìn thấy Cung Muội Muội một mình đi ăn sáng, không ngờ cô cũng có bạn trai.
Mà bạn trai cô đẹp trai, tràn đầy nam tính, vóc người cao lớn, chắc phải cao hơn 1 mét 85
Cung Muội Muội ngồi tại bàn ăn sáng, ngẩng đầu nhìn Dạ Lương Thành, trong ánh mắt đầu vẻ cầu khẩn: " Dạ Lương Thành, có thể cho tôi số điện thoại của anh không? Hình như tôi chưa có số anh."
" Lấy số điện thoại của tôi làm gì?"
" Buổi tối sợ hãi tôi có thể gọi điện cho anh được không?" Cung Muội Muội khẩn cầu.
Ánh mắt Dạ Lương Thành trầm lắng nhìn cô, đưa tay ra muốn lấy điện thoại của cô, Cung Muội Muội liền lập tức đưa số điện thoại của cô ra, sau đó nhìn hắn nhập số điện thoại, điện thoại của hắn trong túi áo chợt vang lên.
Cung Muội Muội lập tức vui mừng nhận lại chiếc điện thoại của mình, cúi đầu lưu lại số điện thoại của hắn.
" Nếu như nửa đêm tôi tỉnh dậy có thể gọi cho anh được không?" Cung Muội Muội cố hỏi thêm một câu.
" Có thể" Dạ Lương Thành không cự tuyệt.
" Vậy tốt quá, có lời này của anh, tôi không sợ nữa rồi." Trong lòng Cung Muội Muội như được an ủi, trong đáy mắt tràn ngập ý cười.
Ánh mắt Dạ Lương Thành đầy phức tạp nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô, không biết sự phấn khích trong ánh mắt cô đến từ đâu? Là vì hắn sao?
Ăn sáng xong, Cung Muội Muội không dám chiếm thời gian của hắn nữa, cô mím chặt môi: "Một lát nữa tôi còn có việc, nếu như anh bận thì chúng ta tách ở đây thôi."
" Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi."
" Tôi đi phỏng vấn." Cung Muội Muội ngẩng đầu cười.
" Phỏng vấn?" Dạ Lương Thành có chút kinh ngạc, tiểu nha đầu này định đi làm sao? Có anh trai là Cung Dạ Tiêu thì cô không phải chỉ cần ăn chơi thôi sao?
" Đúng vậy! Phỏng vấn, tôi nộp đơn vào một cơ quan nhà nước làm phiên dịch viên, hôm nay mười giờ phải đi phỏng vấn." Cung Muội Muội cười.
Dạ Lương Thành đúng là coi thường cô rồi, cô vậy mà lại đi tìm công việc trong nhà nước. Hắn cong môi cười: " Được, vậy để tôi đưa cô đi, chúc cô phỏng vấn thành công."
" Thật sao? Cảm ơn anh." Có hắn đưa cô đi cũng tốt, thực ra cô định lái xe đến.
Mãi cho đến lúc này, trong căn hộ của Cung Dạ Tiêu vẫn ngập tràn sự lúng túng khó xử. Tuy rằng người giúp việc đã mang đồ đến tiệm giặt khô, đến cả bộ ga giường của cô cũng thay rồi, nhưng không thể nào thay đổi được nội tâm quẫn bách của Trình Ly Nguyệt.
Đêm qua cô chỉ cần nhắm mắt thôi là liền tưởng tượng đến cảnh cô và Cung Dạ Tiêu ngồi trong bồn tắm, hơn nữa cô còn ngủ say như heo, nhất định tất cả bộ phận trên người cô được tắm sạch sẽ đều do người đàn ông đó làm.
Trời ơi! Cô không muốn sống nữa, cô còn sống để làm gì?
Trình Ly Nguyệt buồn bã ai oán, bỗng nhiên đằng sau lưng truyền đến tiếng người đàn ông: " Vẫn còn nghĩ đến chuyện đêm qua sao?"
Tiểu tử đang đọc truyện tranh cũng tò mò, lập tức hỏi: " Daddy, tối qua đã xảy ra chuyện gì sao?"
" Không... không có, không có xảy ra chuyện gì hết" Trình Ly Nguyệt cười khan một tiếng. Cô quay đầu trừng mắt lên nhìn người đàn ông, đã nói rõ là không được nói năng linh tinh, vì sao trước mặt thằng bé vẫn còn hỏi lung tung.
Cung Dạ Tiêu ám muội,có chút bỉ ổi nháy mắt với cô.
Khuôn mặt Trình Ly Nguyệt lập tức lại đỏ ửng lên, chẳng nói chẳng rằng quay người lại, hỏi hắn:" Hôm nay không bận nữa sao?"
"Buổi tiệc kết thúc viên mãn, tôi vẫn còn cái gì đáng bận rộn nữa sao? Chuyện sau đó giao cho người khác là được rồi." Cung Dạ Tiêu vừa nói vừa rót trà, vắt chéo đôi chân thon dài ngồi trên ghế sô pha.
Trình Ly Nguyệt cứ nghĩ hắn sẽ đi thì cô sẽ bớt khó xử. Nhưng hiện tại hắn cũng không đi, khiến cô càng phiền muộn.
Cô lấy ipad trở về phòng, trượt khóa màn hình lên mạng. Cô nhìn lướt qua tin tức trên màn hình, kích vào tin tức lễ kỷ niệm của Cung thị.
Thình lình hiện trước mắt cô là một dòng tiêu đề, kết hợp với bức ảnh Cung Dạ Tiêu và Hoắc Yên Nhiên thân mật khiêu vũ, hắn nhẹ cúi người, mà Hoắc Yên Nhiên ở trong lòng hắn, ngẳng mặt lên nhìn hắn đầy thâm tình.
Trái tim Trình Ly Nguyệt như bị đánh một cái nặng nề. Đến tin tức cũng không bỏ qua lại đề tài này sao? Hai nhà họ Cung và họ Hoắc kết thông gia là chuyện bắt buộc.
Quả nhiên từng từ từng chữ ở dưới bài báo đều ca tụng, xem trọng tin tức kết hôn của hai nhà và chờ mong tin tức được tiết lộ.
Trình Ly Nguyệt nhìn đoạn tin tức này, rồi cô làm mới bảng tin. Mạng xã hội bàn tán chuyện này vô cùng sôi nổi. Cộng đồng mạng cũng tham gia trò vui, phát biểu rất nhiều ý kiến: Hoắc Yên Nhiên có dung mạo,có học thức, có sự nhẫn nại. Trình Ly Nguyệt thấy có người bới ra sơ yếu lí lịch của cô ấy: là một người trẻ rất có đầu óc, 24 tuổi, đã sở hữu một công ty thiết kế váy cưới, giá trị gần 20 triệu.
Cộng đồng mạng vô cùng sôi nổi, chỉ có loại phụ nữ như này mới có thể phù hợp với loại đàn ông như Cung Dạ Tiêu.
Trình Ly Nguyệt không khỏi cảm thán, cô nhẹ nhàng đặt ipad sang bên cạnh. Nếu như tiếp tục xem, lòng của cô loạn mất. Hơn nữa Hoắc Yên Nhiên ưu tú như vậy càng khiến trái tim cô hoảng loạn.
" Mami, daddy thay quần áo cho con rồi, lát nữa chúng ta sẽ đi ăn." Thằng bé đứng ở cửa thông báo một tiếng rồi lại chạy ra ngoài.
Trái tim Trình Ly Nguyệt lúc nay loạn thật rồi, rất loạn. Cô không biết Cung Dạ Tiêu và cô ấy có thân mật gần gũi bên nhau như thế này không, tối qua lại phát hiện ra chuyện thân mật như thế này, chẳng may Hoắc Yên Nhiên thật sự gả cho Cung Dạ Tiêu thì sao?
Cô làm sao có thể đối mặt với cuộc hôn nhân của bọn họ? Làm kẻ thứ 3 nhúng chân vào sao?
Trình Ly Nguyệt tìm một bộ đồ thoải mái mặc vào, phần dưới mặc quần bò. So với hình tượng nhân viên hàng ngày, lúc này trông cô giống một cô bé hàng xóm nhẹ nhàng đơn giản.
Lúc cô khoác theo một cái balo đi ra, Cung Dạ Tiêu đang ngồi ở ghế sô pha ánh mắt lóe sáng, ít bao giờ hắn nhìn thấy cô ăn mặc trẻ trung đến vậy, giống như nữ sinh vừa rời khỏi trường học thanh thuần, sạch sẽ.
"Mami, hôm nay người thật đẹp." Thằng nhóc lập tức nịnh nọt.
" Đương nhiên rồi, không xinh đẹp làm sao có thể sinh được đứa bé đáng yêu như con?" Trình Ly Nguyệt tự sướng.
Cung Dạ Tiêu cố gắng nhịn cười, người phụ nữ này có nhầm lẫn gì không, con trai 90% là giống hắn.
" Daddy, chúng ta đi thôi!"
Cung Dạ Tiêu đứng dậy, Trình Ly Nguyệt đã nắm tay thằng bé đi ra, cùng con ngồi ở ghế sau. Trong tay thằng bé vẫn còn cầm đồ chơi.