Cung Dạ Tiêu lúc này mới buông cô ra, vì hôm nay anh thực sự rất đói, muốn ăn mì cô nấu.
Trình Ly Nguyệt lấy mì và nước sốt, Cung Dạ Tiêu khoanh tay đứng ở bên cạnh nhìn cô, không dám có hành động gì, sợ bị bỏ đói.
Trình Ly Nguyệt cũng muốn ăn thêm một ít nên có nấu nhiều hơn, cô lấy bát nhỏ múc một ít, khi bưng ra, mùi hương ngào ngạt, Cung Dạ Tiêu đói bụng bước tới, ngửi hương thơm của thịt khác với bình thường, anh nghi hoặc nhìn cô: "Em thêm nước sốt gì vậy? Sao thơm thế."
"Đây là nước sốt thịt bò mà dì tôi làm, Tiểu Trạch rất thích ăn." Trình Ly Nguyệt đắc ý nói.
"Dì em? Em gái của mẹ em sao?" Cung Dạ Tiêu nhướng mày ngạc nhiên hỏi.
"Dì và tôi không có quan hệ máu mủ, từ nhỏ đã gọi là dì, có quan hệ rất tốt với ba tôi, dì giống như người thân của tôi vậy."
Cung Dạ Tiêu lập tức nheo mắt phỏng đoán: "Dì ấy lẽ lào là... của ba em."
Trình Ly Nguyệt hơi giận dữ, ngắt lời anh: "Anh đừng nói linh tinh, chồng dì bị bệnh mất mấy năm về trước, con gái đã lấy chồng sinh con rồi, bảy năm trước dì ra nước ngoài định cư."
"Vậy năm đó sao em lại tới chỗ dì ấy?"
"Sau khi tôi và Lục Tuấn Hiên li hôn, tôi không muốn ở lại trong nước thêm một giây phút nào nữa, dì ấy là người duy nhất tôi quen biết đang sống ở nước ngoài, vì thế tôi gọi điện cho dì, không ngờ dì đã tốt bụng cưu mang và giúp đỡ tôi, còn giúp tôi sinh Tiểu Trạch."
"Khi đó em không có tiền sao?"
"Mặc dù ly hôn với Lục Tuấn Hiên nhưng trước đây ba tôi từng chuyển năm trăm ngàn tệ vào tài khoản cho tôi, tôi chưa dùng tới, vì thế hai năm đầu khi sinh Tiểu Trạch, tôi dùng khoản tiền này để sinh sống, sau đó thực sự là không thể duy trì được nữa, tôi liền đi tìm việc làm." Trình Ly Nguyệt nhắc lại quá khứ hạnh phúc như vất vả trước đây, lúc này cô thấy mọi chuyện bình thường, có khổ có mệt thế nào đi nữa cũng đã là quá khứ
Cung Dạ Tiêu trong lòng dấy lên cảm giác thương xót, anh bước lại gần cô, Trình Ly Nguyệt lặng lẽ nhìn anh, Cung Dạ Tiêu dang tay ôm lấy cô, kéo sát cô vào ngực mình, lên tiếng bảo đảm: "Hãy tin tôi, sau này tôi tuyệt đối sẽ không để em và Tiểu Trạch phải chịu thiệt thòi."
Trình Ly Nguyệt bỗng cảm thấy xúc động, lúc này cô cũng không muốn nghĩ ngợi quá nhiều tự chuốc lấy phiền toái, cô dựa vào anh một lát, sau đó đẩy anh ra: "Ăn mì thôi! Không nói nhiều nữa!"
Cung Dạ Tiêu vẫn chưa thể bình tĩnh, anh hối hận tại sao bốn năm trước không tìm cô, nếu như khi đó biết được cô có con, anh chắc chắn sẽ đón cô về bên cạnh mình, chăm sóc ổn thỏa, không để tình cảm này tới muộn như vậy.
Trình Ly Nguyệt muốn anh dễ chịu hơn, an ủi nói: "Anh đừng tự trách, tôi và Tiểu Trạch sống ở nước ngoài cũng không đến nỗi nào, nếu như không phải công ty đột nhiên cử tôi về nước, có lẽ tôi sẽ ở hẳn lại bên đó."
"Vậy tôi phải cám ơn sếp của em đã đưa em về nước, để tôi gặp được Tiểu Trạch sau đó đưa mẹ con em về bên cạnh tôi."
"Thật sao?" Trình Ly Nguyệt mỉm cười.
Đôi mắt cong cong, ánh mắt trong veo lấp lánh dưới ánh đèn, vô cùng quyến rũ.
Cung Dạ Tiêu vẫn dang tay ôm cô vào lòng, giữ chặt đầu cô, hôn thật mạnh lên môi hồng của cô.
Trình Ly Nguyệt bịt chặt môi, trừng mắt bực bội nhìn anh, người đàn ông này hơi một tí là bắt nạt cô, cô thực sự không biết phải nói sao nữa.
Nhưng cô thực sự không biết rằng, trong số vô vàn cô gái vây quanh anh, anh chỉ muốn bắt nạt một mình cô mà thôi.
Ăn xong mì, thưởng thức mùi vị của nước sốt, Trình Ly Nguyệt ăn rất ngon miệng, Cung Dạ Tiêu cũng ăn không dư miếng nào, tới nước canh cũng húp gần hết, trong lòng Trình Ly Nguyệt dấy lên cảm giác mãn nguyện.
Cô thu dọn bát đũa, Cung Dạ Tiêu vẫn không muốn về phòng ngủ, anh ngồi xuống ghế sofa, không biết đang nghĩ gì, Trình Ly Nguyệt đứng sau lưng anh nói một câu: "Tôi đi ngủ trước đây, anh cũng ngủ sớm đi."
"Ừ!" Cung Dạ Tiêu hơi ngoảnh đầu lại, đáp lời cô.
Trình Ly Nguyệt nhìn anh, người anh dựa trên sofa, dường như rất mệt mỏi, cô có cảm giác bất lực, cảm thấy anh phải gánh vác quá nhiều chuyện, quá nhiều rắc rối, đều là những thứ cô không có cách nào giúp anh xử lý được.
Nếu như là người khác, có lẽ sẽ không như vậy! Ví dụ như Hoắc Yên Nhiên, cô ấy nhất định có thể góp ý cho anh về những việc của công ty.
Trình Ly Nguyệt trở về phòng, đầu óc trống rỗng, không thể chợp mắt.
Buổi sáng.
Đưa Tiểu Trạch đi học xong, cùng Cung Dạ Tiêu ăn sáng, Trình Ly Nguyệt bước vào công ty là khoảng chín rưỡi, điện thoại của cô kêu lên, cô lấy ra nhìn, là số của Lục Tuấn Hiên, mặc dù không lưu nhưng dãy số này từ khi cô học đại học tới giờ vẫn chưa từng thay đổi.
"Có việc gì không?" Trình Ly Nguyệt lạnh lùng hỏi.
"Ly Nguyệt, có thể ra cửa công ty một lát được không? Tôi có một số bằng chứng của chú tôi, tôi muốn giao nó cho em." Giọng Lục Tuấn Hiên vọng ra.
Trình Ly Nguyệt nhíu mày, bằng chứng của Lục Hải? Hiện tại Cung Dạ Tiêu cũng đang điều tra, nói không chừng sẽ cần tới.
"Anh chắc chắn đó là bằng chứng của chú anh chứ?" Trình Ly Nguyệt không muốn lại bị lừa.
"Tin tôi đi, chú tôi làm ra việc như vậy tôi cảm thấy rất xấu hổ, có thể giúp được vong linh của ba em, trong lòng tôi cũng dễ chịu hơn một chút." Lục Tuấn Hiên thở dài.
Trình Ly Nguyệt cắn môi nói: "Được, bây giờ tôi sẽ xuống."
Trình Ly Nguyệt đi xuống lầu, xe của Lục Tuấn Hiên đang đỗ dưới bóng cây sát đường, Trình Ly Nguyệt bước tới trước cửa xe, Lục Tuấn Hiên đưa cho cô một túi tài liệu: "Đây là những việc có liên quan tới chú hai của tôi năm năm về trước mà tôi thu thập được, có lẽ sẽ giúp em tìm ra chân tướng sự việc."
Trình Ly Nguyệt cầm lấy, đôi mắt sâu thẳm của Lục Tuấn Hiên nhìn cô thương cảm: "Tôi có đọc báo, việc giữa Cung Dạ Tiêu và tiểu thư nhà họ Hoắc có ảnh hưởng tới em không?"
"Việc của tôi không liên quan gì tới anh." Trình Ly Nguyệt lạnh nhạt nói xong liền quay lưng bỏ đi.
Lục Tuấn Hiên nhìn theo bóng dáng yêu kiều của cô, ánh mắt không cam tâm, nhưng anh sẽ đợi, đợi tới khi Trình Ly Nguyệt rời xa Cung Dạ Tiêu, anh sẽ nhân cơ hội đó tới bên cô.
Hiện tại thân phận của Cung Dạ Tiêu khiến anh không dám hành động lỗ mãng.
Trình Ly Nguyệt không về công ty mà đứng dưới lầu gọi điện cho Cung Dạ Tiêu, nói về việc Lục Tuấn Hiên đưa tài liệu tới.
Cung Dạ Tiêu mặc dù giận cô tùy tiện gặp Lục Tuấn Hiên, cho dù cô lấy được tài liệu nhưng giọng anh vẫn không hề nhẹ nhàng: "Đưa tới chỗ tôi."
"Bây giờ tôi mang qua sao?" Trình Ly Nguyệt hỏi, chỉ có lần đầu tiên gặp anh là cô tới công ty của anh.
Cung Dạ Tiêu ở đầu bên kia nói: "Đúng thế! Em đích thân mang qua đây."
Trình Ly Nguyệt đáp một tiếng, việc này liên quan tới chân tướng tai nạn ô tô của ba cô năm xưa, cô không dám sơ suất.
Lúc này trên con đường trước mặt tập đoàn Cung Thị, chỗ 3km, một chiếc xe hơn màu trắng đang dừng lại đợi đèn xanh đèn đỏ, trên xe, Hoắc Yên Nhiên mặc một bộ đầm thanh lịch ngồi lái xe, cô nhìn lên tòa nhà hùng vĩ, trong lòng chờ đợi lát nữa sẽ cho Cung Dạ Tiêu một bất ngờ, và lại mời anh đi ăn trưa.