Nhưng trong lòng Cung Muội Muội, như vậy sao có thể nói là không sao? Cô nhíu mày nói: "Không được, anh phải đi khám bác sĩ."
Thấy vẻ mặt lo lắng khẩn thiết của cô, đôi mắt sâu thẳm của anh khẽ nheo lại, đột nhiên anh cũng không muốn tỏ ra kiên cường trước mặt cô bé này nữa.
Người đàn ông thông minh đều biết rằng tỏ ra yếu đuối trước mặt người con gái mình thích không hẳn là một chuyện xấu.
Dạ Lương Thành khẽ gượng cười: "Không cần tới bác sỹ đâu, tôi về phòng bôi thuốc là được."
Nói xong, Dạ Lương Thành lại rên lên một tiếng, lúc này một cánh tay nhỏ nhắn đỡ lấy anh.
Cảm giác mịn màng.
Làn da nõn nà khiến trái tim anh không ngừng rung động.
Cung Muội Muội e thẹn không dám nhìn anh, Dạ Lương Thành cũng không nói gì, cứ để cô đỡ anh đi về phía trước.
Trong kí túc xá tầng bốn, Nhậm San San đứng cạnh cửa sổ, hai mắt oán hận dõi theo họ.
Lúc này trái tim cô như bị dao cắt.
Dạ Lương Thành thực sự thích Cung Muội Muội, cô thực sự không cam tâm. Thậm chí còn cảm thấy vô cùng tủi thân.
Cô đã theo đuổi người đàn ông này chín năm, giờ đây lại dễ dàng bị người khác cướp mất.
Cung Muội Muội đỡ Dạ Lương Thành về phòng, dìu anh ngồi xuống sofa, Dạ Lương Thành nói với cô: "Rượu thuốc ở trong tủ bên trái."
Cung Muội Muội bước tới mở tủ ra, bên trong có đủ các loại bình rượu thuốc lớn nhỏ, trái tim cô hơi sững lại, anh dự trữ nhiều rượu thuốc như vậy có phải là thường xuyên bị thương?
Cung Muội Muội lấy một bình ra bước tới bên cạnh anh: "Bôi lên là được phải không?"
"Bóp mạnh một chút." Dạ Lương Thành hướng dẫn.
Mùi rượu thuốc xộc lên khiến Cung Muội Muội nhíu mày, nhưng sau khi xoa nóng trong tay cô liền xoa bóp mạnh lên chỗ bị tím, gương mặt Dạ Lương Thành không hệ có cảm giác đau đớn, ngược lại cảm thấy lòng bàn tay cô thật mềm mại, thật dễ chịu.
"Mạnh hơn chút!" Dạ Lương Thành yêu cầu.
Cung Muội Muội đành nghiến răng, bóp mạnh trên lưng anh, một lát sau vầng trán trắng mịn của cô liền lấm tấm mồ hôi, làn da của anh dưới ta cô cũng bị xoa bóp đỏ ửng, cô thở dốc, gương mặt đỏ bừng.
Dạ Lương Thành nghe thấy tiếng hơi thở của cô, nét mặt căng thẳng, anh đứng dậy, qua người nhìn thấy cô đang kéo vạt áo cho bớt nóng, đáng yêu tới mức thôi thúc anh giơ cánh tay ra, khi Cung Muội Muội còn chưa kịp phản ứng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đập vào lồng ngực rắn chắc của anh, cô giật nảy mình, ngẩng đầu lên.
Yết hầu gợi cảm của Dạ Lương Thành trôi lên trôi xuống một lát, hơi thở cũng trở lên gấp gáp, đôi mắt sâu thẳm ánh lên ánh sáng nguy hiểm.
Cung Muội Muội nhìn vào mắt anh, nuốt vội nước miếng, làn môi mỏng của Dạ Lương Thành mang theo hơi nóng, bá đạo đặt lên làn môi khẽ run run của cô.
Vô cùng nóng bỏng.
Nổ tung trong trái tim hai người.
Dạ Lương Thành kịp thời phản ứng, dẫu biết rằng làm vậy hậu quả rất nghiêm trọng nhưng anh vẫn không nỡ buông cô ra.
Trên môi là mùi vị ngọt ngào của cô khiến lí trí anh phát điên, khiến anh chỉ muốn bỏ mặc tất cả để chiếm lấy vẻ đẹp của cô.
"A..." Cung Muội Muội trợn tròn mắt, anh ta lại làm vậy nữa rồi?
Lẽ nào anh hôn nhầm người? Anh nên hôn Nhậm San San mới đúng chứ? Hay là anh hôn Nhậm San San rồi lại tiếp tục tới hôn cô? Nghĩ tới đây Cung Muội Muội lập tức giơ tay đẩy anh ra, làm động tác kháng cự.
Sau lưng cô là sofa, cùng với việc cô không ngừng lùi ra sau, bắp chân cô chạm vào sofa, cô kêu lên một tiếng, tiếng kêu của anh chìm trong nụ hôn sâu đắm của anh...
Lập tức cơ thể nhỏ bé mảnh mai của cô bị cơ thể cao lớn của anh đè xuống sofa.
Cung Muội Muội muốn ngất xỉu, cho dù là nụ hôn lúc trước cũng không như bây giờ, người đàn ông này rõ ràng vô cùng mạnh bạo bá đạo muốn xâm phạm cô, khiến cô vừa phải hôn trong sợ hãi, vừa khó lòng khống chế.
Dạ Lương Thành giữ chặt bàn tay nhỏ bé đang đẩy liên tục của cô ra sau người, lập tức Cung Muội Muội bị ép phải rướn ngực tì sát vào anh, cô giận dữ khẽ há miệng, anh lập tức mạnh bạo tấn công, chiếm lấy tất cả của cô.
Hai người vừa rồi đều không để ý cửa phòng không hề khóa chặt, chỉ khép hờ.
Nhậm San San vừa ở lầu hai thấy Dạ Lương Thành bị thương, cô đấu tranh một hồi cuối cùng cũng quyết định đi thăm anh.
Nhưng khi cô vừa đẩy cửa ra...
Cảnh tượng sau cánh cửa khiến cô lập tức mở tròn mắt.
Dạ Lương Thành đang đè Cung Muội Muội trên sofa, hai người đang hôn kịch liệt...
"Hai người đang làm gì vậy?" Nhậm San San giận dữ thét lên.
Trên sofa, Cung Muội Muội lập tức đẩy Dạ Lương Thành ra, Dạ Lương Thành vẫn bình tĩnh, chậm rãi ngồi dậy.
Cung Muội Muội ngượng ngùng chỉ muốn chui xuống đất, cô giơ tay bịt mặt đứng dậy, toan bỏ đi.
Ở ngoài cửa, ánh mắt Nhậm San San phẫn nộ không thể kiềm chế, khiến Dạ Lương Thành giật mình lo lắng, anh lập tức chạy theo Cung Muội Muội ra tới cửa, quả nhiên Nhậm San San giơ tay chuẩn bị tát Cung Muội Muội.
Dạ Lương Thành nhanh chóng kéo Cung Muội Muội vào lòng, đồng thời dùng một tay giữ lấy cổ tay đang giơ lên của Nhậm San San.
"Anh..." Nhậm San San giận dữ đùng đùng nhìn Dạ Lương Thành: "Anh buông tay ra."
"Em không có tư cách đánh cô ấy!" Khi cô ta định ra tay sắc mặt Dạ Lương Thành lập tức sa sầm.
Cung Muội Muội được Dạ Lương Thành ôm chặt trong lòng, cô ngượng chín mặt nhìn anh, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
Nhậm San San oán hận trừng mắt nhìn Cung Muội Muội: "Cô không có tài cán gì chỉ giỏi mồi chài đàn ông."
"Tôi không có..." Cung Muội Muội muốn nói đây là lỗi của Dạ Lương Thành, nhưng khi ngẩng đầu lên thấy anh nhìn cô với ánh mắt áy náy.
"San San, em ra ngoài đi, tôi có việc cần nói với Muội Muội."
"Tại sao em phải ra ngoài?" Nhậm San San không cam tâm: "Có gì cứ nói trước mặt em."
Cung Muội Muội cũng tức giận vùng ra khỏi vòng tay Dạ Lương Thành: "Em không có gì để nói với anh."
Ánh mắt Dạ Lương Thành nhìn cô cháy bỏng, cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy eo cô, không cho cô giãy giụa, khàn giọng nói: "Nhưng tôi có chuyện muốn nói với em."
"Nhưng em không muốn nghe." Cung Muội Muội cắn môi.
"Em nhất định phải nghe."
Nhậm San San bị bỏ quên bên cạnh sắp sửa phát điên.
"Dạ Lương Thành, có phải anh thích cô ta không?" Nhậm San San tức tối lên tiếng chất vấn.
Cung Muội Muội mở tròn mắt, Nhậm San San đang nói gì?
Lúc này, một giọng nam trầm nghiêm túc trả lời: "Đúng vậy, tôi thích cô ấy.
"Dạ Lương Thành, anh thật quá quắt, em theo đuổi anh chín năm, lẽ nào không sánh bằng tình cảm anh dành cho cô ta sao?" Nhậm San San tức giận hai mắt đỏ hoe.
"San San, xin lỗi, xin em đừng lãng phí thời gian cho anh nữa, trái tim anh đã có người con gái khác rồi." Dạ Lương Thành xin lỗi Nhậm San San.
"Là cô ta!" Nhậm San San cười vừa đau đớn vừa oán hận.
"Đúng vậy!" Dạ Lương Thành trực tiếp thừa nhận.
Cung Muội Muội tròn mắt kinh ngạc, Dạ Lương Thành nói sao? Anh đã thích người khác? Là cô?
Không phải anh thích Nhậm San San sao? Không phải họ đang hẹn hò sao?
"Cung Muội Muội, mười phút nữa máy bay cất cánh, nếu cô không tới, muốn ở luôn lại đây thì đứng đó!" Nhậm San San căm hận nói một câu sau đó quay người bỏ đi, ánh mắt vô cùng không cam tâm.
Cung Muội Muội nghe nói mười phút nữa máy bay cất cánh, cô lập tức hoảng hốt, lúc này bên tai lại vọng tới giọng nam trầm dịu dàng: "Đừng lo, lỡ chuyến bay này anh sẽ đưa em về."
Cung Muội Muội lúc này mới ngẩng đầu nhìn Dạ Lương Thành, lời anh nói ban nãy cô vẫn chưa kịp phản ứng, cô bực bội nói: "Sao anh lại làm vậy? Anh có biết anh đã biến em thành người phụ nữ thế nào không?"